Lâm Hàn: “Nếu đáp ứng thì hơn phân nửa giữ cho . Hai cái đều đưa cho Hoàng Kỳ, một cái đưa trong phòng Sở Mộc, một cái đưa tới phủ của .”
“Vâng.” Hồng Ngẫu ôm năm cái màn chống muỗi ngoài, Lâm Hàn từ trong gian lấy một cái dự phòng. Sau đó ném cái của nàng lên giường, liền cầm một cái màn chống muỗi ngoài.
Sở Tu Viễn khoanh tay dựa cột gỗ thấy đại nhi tử cùng nhị nhi tử chọc tiểu nhi tử đến mức kêu toáng lên, đang khuyên bảo vài câu, ánh mắt lướt qua thấy Lâm Hàn , theo bản năng thẳng: “Ngươi…”
“Cái gì?” Lâm Hàn đầu .
Đại tướng quân cũng cái gì: “Muốn giặt y phục ? Hồng Lăng ? Bảo nàng đưa .”
“Không .” Lâm Hàn : “Đây là màn trướng chuẩn cho tướng quân, buổi tối ngủ thì nhém phía chiếu trúc, sẽ ngột thở nổi.”
Sở Tu Viễn chút hổ: “Đây…”
“Nương, nương!”
Sở Tu Viễn nhíu mày, xoay thấy là Sở Bạch: “Nương con đang bận.”
Tiểu hài tử liếc mắt Sở Tu Viễn chạy về phía Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn thấy phớt lờ, lập tức đánh thằng nhóc: “Sở Bạch, đang chuyện với con đấy.”
Hài tử dừng một chút nhào tới ôm chân Lâm Hàn.
Lâm Hàn ôm nhóc như thường ngày: “Cha con đang gọi con, con thấy ? Nếu con thấy thì nương cũng thấy.”
Tiểu hài tử hiểu, đến khi hiểu khỏi mở to mắt, trong mắt hiện vẻ thể tin nổi.
“Sở Bạch Bạch, cha đang chuyện với đấy.” Sở Dương xem náo nhiệt ngại chuyện lớn.
Sở Ngọc đổ thêm dầu lửa: “Đệ để ý tới cha, nương để ý tới . Đừng hỏi vì nương như thế, học theo đấy mà.”
Tiểu hài tử cực kỳ ủy khuất: “Nương...”, thể so sánh cha với con .
“Sở Bạch!” Đối với thái độ của Lâm Hàn, Sở Tu Viễn kinh ngạc, cho nên thể cô phụ một mảnh hảo tâm của Lâm Hàn: “Gọi nương con gì?”
Phản ứng đầu tiên của hài tử là Lâm Hàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-81.html.]
Lâm Hàn mỉm . Hài tử méo miệng chực .
“Khóc cũng vô dụng.” Sở Dương đến bên cạnh Lâm Hàn về phía tiểu hài tử.
Sở Ngọc ở bên : “Mau trả lời vấn đề của cha .”
“Ca ca đánh !” Tiểu hài tử nhanh chóng ném cho Đại tướng quân một câu liền chằm chằm Lâm Hàn.
Lâm Hàn cạn lời buồn : “Vì đánh con?”
“Hư!” Tiểu hài tử chỉ Sở Dương ở đối diện: “Đỏ .” Cậu nhóc vươn cánh tay nhỏ bé để Lâm Hàn tự , là dối, là một Bảo Bảo ngoan.
Lâm Hàn thuận tay đưa màn trướng cho Sở Dương, xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu hài tử, khỏi nhíu mày.
“Là Đại Bảo đánh thật ?” Sở Tu Viễn vẫn lưu ý bên vội vàng hỏi.
Lâm Hàn: “Không, muỗi cắn.”
Lúc trồng cây ăn quả, Lâm Hàn chỉ sợ trong viện quá nhiều hoa cỏ cây cối thu hút muỗi tới nên khi trồng xong bốn cây ăn quả liền lệnh cho nô bộc nhổ bỏ bộ hoa hoa cỏ cỏ trong viện lên. Vì thế nàng còn trồng cây nho ở góc đông nam, cách phòng ngủ chính cùng ba hài tử xa, nghĩ tới vẫn vô dụng —— trời còn tối, Đại Bảo Bảo cắn.
“Có cần mời đại phu ?” Sở Tu Viễn tới.
Lâm Hàn , bôi chút dầu thơm là . nghĩ đến dầu thơm ở trong gian tới năm năm cũng là ba năm, sớm hết hạn : “Không cần , Lục Hà, mua một ít bạch chỉ, hoắc hương, mộc lan và ngải diệp, mỗi thứ hai gói hai phần, trong đó mộc lan ít hơn một chút. Trở về lấy túi vải treo ở bên hông Bảo Bảo.” Nàng về phía hài tử mặt: “Không ăn cũng tháo , nếu muỗi còn cắn con đấy.”
Tiểu hài tử trừng mắt : “Đại Bảo Bảo!”
Mọi sửng sốt trong chớp mắt. Sở Dương phản ứng khỏi chỉ thằng nhóc: “Cắn vẫn còn nhẹ.”
Tiểu hài tử há miệng hét lên.
“Chờ một lúc nữa là sẽ lặn thôi.” Lâm Hàn đè cái đầu nhỏ của tiểu hài tử: “Nương còn xong.” Nàng sang nha Lục Hà của tiểu hài tử: “Lại mua thêm chút xà sàng tử, khổ sâm, bạc hà và long đảm thảo, mỗi thứ hai gói hai phần, trở về nấu thành canh.”
Sở Tu Viễn nhịn hỏi: “Chỉ những thứ ?”
“Còn một thứ tên là rau sam nữa, nhưng ở trong thành , nhổ ở ngoài thành mới , còn tới chỗ mọc hoang.” Lâm Hàn chần chờ .
Sở Tu Viễn : “Ta bảo Sở Mộc dẫn .”