"Thần phụ dám." Lúc , Mộ Dung Thư thầm lạnh, rốt cuộc là ai đề nghị để nàng tiến đại điện, gặp gỡ sứ thần, giải quyết vấn đề? Nàng trở thành Bách Khoa Toàn Thư từ khi nào ? Có vấn đề liền đến tìm nàng? Cho rằng nàng chỉ cần vài chữ mà ngay phương pháp giải quyết ? Lại vẫn khiến nàng liên lụy như ?! Hoàng đế? Thật buồn !
Nàng thể cảnh giác. Nếu như ngay cả đối thủ mạnh nhất cũng chẳng tính kế thì thể liều lĩnh, ngạo mạn. Nàng phạm tối kỵ!
Lúc , nếu nàng chỉ cho Vũ Văn Mặc cách để giải quyết thiên tai, nàng sẽ lâm phiền toái như ngày hôm nay!
Hoàng đế chuyện của nàng, sợ là do Vũ Văn Mặc ! Có lẽ chuyện giữa hai họ cũng đơn giản, nhưng Vũ Văn Mặc hề cảnh cáo nàng rằng thể quá mức nổi bật. Gần đây quá nhiều chuyện xảy , khiến nàng bỏ qua nhiều vấn đề, vô tình mất cảnh giác.
Mộ Dung Thư thấy một bóng dáng quen thuộc bước .
Vũ Văn Mặc cúi đầu, hướng về phía đang ngai vàng cung tay, , “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần chuyện thể .”
"Hở?... Chuyện gì?" Giọng trầm thấp của Hoàng đế xen lẫn một chút lạnh lẽo.
"Vương phi của thần thai một tháng.” Âm thanh tựa như băng lạnh trong tiết trời giá rét mùa đông của tháng chạp vang lên từ miệng Vũ Văn Mặc.
Lời thốt , tin tức quả thật như một quả b.o.m nổ đùng!
Mộ Dung Thư cảm thấy ngoài ý . Nàng cúi đầu, mặc dù sắc mặt vẫn đổi nhưng trong lòng thì chấn động diendanlequydon thôi! Hành động của Vũ Văn Mặc là vì ? Muốn dối ngay đại điện ư?
Chẳng lẽ là âm mưu đó?
Đại điện trở nên yên lặng, yên lặng đến mức đáng sợ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-103.html.]
Không khí dường như cũng lạnh theo.
Tội khi quân thể liên lụy đến cửu tộc! Từ lúc bước đại điện, nàng bước một bước địa ngục !
Nếu như nơi là đại điện căng thẳng ép c.h.ế.t , Nam Dương vương phủ, nàng nhất định sẽ chỉ đỉnh đầu Vũ Văn Mặc, mắng to: Ngươi kiến thức về sinh lý ? Nam nữ ở cùng một giường, cần vận động mà mang thai ?!
Một hồi , Hoàng đế chợt cất tiếng sảng khoái, “Đây là tin vô cùng ! Nam Dương vương sắp con nối dòng. Trẫm thưởng cho Nam Dương vương phi!"
Ngay đó, tiếng chúc mừng của bá quan văn võ cả triều vang lên.
Vũ Văn Mặc lạnh nhạt tiếp nhận lời chúc mừng từ bốn phương tám hướng, sắc càng lạnh lùng, chỉ khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ , tiếp tục , “Tạ ơn Hoàng thượng. Có điều, từ tới nay, thể vương phi yếu, thần coi trọng hài nhi dễ mà . Nếu như xảy chuyện ngoài ý khiến thần mất hài nhi, thần chắc chắn sẽ... đau thấu tâm can... Thậm chí còn... còn mất ... lý trí!”
"Tạ ơn hoàng thượng." Vũ Văn Mặc dứt lời, Mộ Dung Thư liền mở miệng.
"Ha ha ha... Nam Dương vương cần cẩn thận quá như . Cứ để hạ nhân ở vương phủ hầu hạ, tất sẽ xảy chuyện ngoài ý nào .” Hoàng đế vang, .
Mộ Dung Thư cảm thấy tim đập mạnh một nhịp, nàng thể xem nhẹ sự rung động mà Vũ Văn Mặc mang đến cho nàng, càng thể xem thường tiếng sảng khoái của vị Hoàng đế luôn luôn khiến khỏi nhíu mày !
Lúc , bên tai nàng truyền đến tiếng nhỏ của Vũ Văn Mặc, “Nàng nên nghĩ cách tự thoát .”
Đôi hàng mi của Mộ Dung Thư rung động một phen.
"Thần tiên chúc mừng Nam Dương vương, Nam Dương vương phi, hy vọng là một nam hài.” Sứ thần Tây Vực quen đoán ý tứ qua lời và sắc mặt. Thấy vẻ mặt của Hoàng đế hiền hòa, khuôn mặt tuấn tú của Nam Dương vương thoáng qua nét , ông mới bước lên .
Mộ Dung Thư gật đầu, "Đa tạ sứ thần. Thỉnh sứ thần vấn đề. Bổn vương phi nhất định sẽ gì nấy.”