Sứ thần Tây Vực nàng thì mừng, vội hỏi, “Từ tới nay, Tây Vực đất đai màu mỡ, nhưng vì các loại hoa màu như ngô, đậu đũa, cà, khoai tây ngon miêng bằng Đại Hoa quốc? Không là do chúng gieo trồng sai cách chăng? Thỉnh vương phi cho .”
Vừa xong, Mộ Dung Thư liền chậm rãi nhắm mắt , cố nén lửa giận đang trào lên từ tận đáy lòng. Con bà nó! Hai nước khác , đất đai mà giống hả? Con bà nó! Nàng thật rũ bỏ hình tượng bên ngoài để hỏi thăm cha của tên sứ thần là ai!
Vấn đề nhảm nhí như mà cũng triệu nàng từ Nam Dương phủ cung, mất đến hơn hai canh giờ!
Trong mắt , Mộ Dung Thư trầm mặc nghĩa là đang suy nghĩ, nhưng chỉ nàng là nàng đang nghĩ kế thoát .
Phải thoát bằng cách nào đây? Dùng biện pháp gì để hoài nghi? Ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên. Không Vũ Văn Mặc là nàng thai đó ?
Sau khi nghĩ cách, Mộ Dung Thư mới dịu dàng đáp , “Cái khó quá, thần phụ thật sự lý giải .”
"Sao thể như ? Không hai bên đều giống , đều ruộng? Chẳng lẽ nữ nhân lừa gạt ? Không cho ?” Sứ thần Tây Vực một tràng bằng quốc ngữ, cũng chính là tiếng Anh. Ánh mắt nàng còn một chút hảo cảm.
Người khác hiểu, nhưng Mộ Dung Thư hiểu. Nàng thể năm thứ tiếng, thậm chí tiếng Anh như tiêng đẻ thứ hai của .
Mộ Dung Thư cúi đầu, nhếch môi lạnh, đó bằng giọng hổ thẹn, “Thần phụ , chuyện giải quyết thiên tai ở Giang Bắc chỉ là cách mà một từng cho thần phụ đây, cũng may thần phụ quên cho nên mới đưa kế sách kịp thời. Thần phụ vốn ngu dốt, chỉ Tứ thư Nữ giới, giúp trượng phu dạy con. Chuyện hoa màu , thần phụ thực sự hiểu, khiến Hoàng thượng và sứ thần thất vọng .”
Dứt lời, nàng quả nhiên tiếng thở dài vẻ mất mát, đặc biệt là sứ thần Tây Vực , nhịn mà mắng to một câu, “Đồ đàn bà ngu xuẩn!”
Ánh mắt của Mộ Dung Thư trở nên lạnh lùng. Kế tiếp, nàng bằng giọng nhỏ, cẩn trọng vô cùng, “Thần phụ dĩ nhiên hiểu nhiều chuyện như , nhưng thần phụ Đại Hoa quốc quốc phú dân cường*, đất rộng của nhiều, cho nên cái gì cũng đều .”
*Dân giàu nước mạnh
"Nam Dương vương phi lý!” Bá văn văn võ đồng thanh.
Vũ Văn Mặc về phía Mộ Dung Thư mỉm .
Có khen thiên hạ thống trị, đương nhiên Hoàng đế cao hứng. Lời của Mộ Dung Thư khiến thỏa mãn vô cùng. “Tốt, !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-104.html.]
Sứ thần Tây Vực sửng sốt, lập tức bằng thứ tiếng Trung bập bõm, “Lời của Nam Dương vương phi chính là chân lý.”
Hoàng đế về phía Mộ Dung Thư, : "Nam Dương vương phi trẫm ban thưởng gì?”
Mộ Dung Thư lập tức sợ hãi, đáp , “Thần phụ công, dám cầu ban thưởng.”
Thấy dáng vẻ của nàng sợ hãi, Hoàng đế cũng miễn cưỡng. Hắn nhìu mày, , “Nam Dương vương phi hiện đang thai, tiện ở lâu, mau phái đưa vương phi hồi phủ.” Dứt lời, chăm chú Mộ Dung Thư đang cúi đầu ngẫm nghĩ, chẳng lẽ tin tức đó là sai?
Vừa xong, tảng đá nặng trong lòng Mộ Dung Thư liền buông xuống, nàng đáp, "Tuân mệnh."
"Xin Hoàng thượng cho phép thần và vương phi cùng hồi phủ.” Vũ Văn Mặc ở bên cạnh chắp tay, .
Bầu khí trong đại điện trở nên im lặng.
Hoàng đế vẫn sang sảng như cũ, phất phất tay, “Đi . Lát nữa trẫm sẽ sai đưa đồ ban thưởng đến vương phủ, hy vọng Nam Dương vương phi dưỡng thai thật .”
...
Trong xe ngựa.
Mộ Dung Thư thần sắc lạnh lẽo, Vũ Văn Mặc lạnh lùng , "Gia lợi dụng ." Đây là điều mà nàng chắc chắn.
Vũ Văn Mặc thì ngẩng đầu, thẳng ánh mắt lạnh của nàng, nhíu mày, đáp, “Phải.”
"Lợi dụng để sự kính trọng của dân chúng vùng Giang Bắc, đó để Hoàng thượng mang hết nghi ngờ đổ cho , còn gia một bên để xem diễn trò?” Mộ Dung Thư lạnh giọng chất vấn.
"Nàng nghĩ nhiều ." Vũ Văn Mặc nhíu mày thật chặt, ánh mắt kinh ngạc về phía Mộ Dung Thư. Trong cái của chút đau xót nhưng biến mất nhanh, giọng của cũng trở vẻ bình tĩnh lúc đầu.