Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:34:11
Lượt xem: 199
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A! Phụ ? Vương Quân Sơn trở thành phụ của Hiên nhi lúc nào thế?! Tần di nương, đây là phủ Nam Dương Vương, ngươi thể mà cần nghĩ. nếu lời truyền ngoài Vương phủ, ngươi sẽ đưa tới bao nhiêu lời đàm tiếu?! Vương Quân Sơn hoang dâm vô độ, trong nhà thất thành đàn, nhiều năm ăn choi8 trong kĩ viện, còn sủng diệt thê, hàm oan cho Liễu Ngọc Nhi và Vương Hiên. Trước mặt , tuyên bố Hiên nhi con , bây giờ tới Vương phủ gì? Hắn cho là phủ Nam Dương Vương dễ lừa thế ? mà hình như tình huống mắt đúng là như . Một gia tộc gạch tên khỏi gia phả thể Nhị gia mời đến Vương phủ! Vào Vương phủ còn dám đến Mai viên của gây sự! Tần di nương, ngươi giải thích một chút, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ! Ngươi vì bản Vương phi suy nghĩ là thế nào!” Tần di nương xong, Mộ Dung Thư lạnh giọng quát.
Tần di nương thì biến sắc, cắn chặt môi, hình lung lay mấy cái, vì mặt trét một lớp phấn thật dày, cũng đánh son thật đậm nên dù nghẹn lời cũng cách nào sắc mặt tái nhợt. Hai hàng mi dài rung động, bà tức giận vô cùng nhưng nổi một câu nào. Thật hiện tại Tần di nương đang âm thầm buồn bực thôi. Bà hiểu rằng nhất định là do Vương Quân Sơn hai tới gây chuyện ở Mai viên cho Mộ Dung Thư nổi giận đến mức , cho nên mới những lời nể nang gì như thế.
Sau đó Tần di nương rầu rĩ vô cùng, cảm thấy Mộ Dung Thư căn bản thèm chừa chút tình nghĩa nào. Trước mặt nhiều hạ nhân như bà mất hết mặt mũi.
Vũ Văn Khải tức giận quát lên: “Ngươi miệng lưỡi xảo trá! Làm càn!”
Thẩm trắc phi và ba vị phu nhân thấy tình hình mắt thì hiểu rõ thích hợp giảng hoà, chỉ thể ở một bên .
“Vương phi đừng khinh quá đáng. Bất kể , chuyện cũng là ý của chúng . Ai mà ngờ sẽ ầm ĩ đến tình trạng như bây giờ. Vì Vương phi tức giận tới mức , còn những lời khó như thế!” Tần di nương nhíu mày, tức giận . Thật qua nhiều năm như , từ khi đến Bình Thành tự lập phủ khác, bà là đối tượng để trong phủ nịnh bợ, khi nào chịu khổ kiểu ! Cho nên mới giận tới mức kịp thở.
Mộ Dung Thư giận quá hóa : “Khinh quá đáng? Những lời của Nhị di nương và Nhị gia là để về bản ? Đã rõ Vương Quân Sơn là ở còn dám đưa đến bẩn thanh danh của phủ Nam Dương Vương, khiến Vương gia trong kinh thành chê ! Hiện tại, bản Vương phi thể hoài nghi Tần di nương và Nhị gia ở Bình Thành lập phủ khác về phủ Nam Dương Vương là mục đích gì!”
“Ngươi!” Vũ Văn Khải và Tần di nương cùng chỉ tay Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư lạnh lùng liếc bọn họ, lạnh : “Nhị gia và Tần di nương cần sốt ruột. Dù các ngươi là khách, cũng ở phủ Nam Dương Vương bao lâu. Qua mấy ngày nữa lúc các ngươi rời , bản Vương phi chắc chắn tặng một phần lễ thật lớn. Thế nhưng, mắt hai việc quá mức mất phận, khó tránh cho tức giận.”
Dứt lời, nàng cầm lấy sổ sách từ trong tay Thu Cúc đang phía , ánh mắt tàn nhẫn, sắc bén như dã thú Tần di nương.
Mộ Dung Thư quăng sổ sách nhẹ bổng tới mặt Tần di nương và Vũ Văn Khải, ánh mắt lạnh như băng lướt qua hai , đó từng chút, từng chút lướt qua Thẩm trắc phi, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân.
Nụ quyến rũ, mang theo chút quyết đoán, giọng êm dịu như tuyết đầu mùa: “Đây là ngân lượng ghi mấy ngày ngắn ngủi mà Tần di nương trở Vương phủ dùng! Đều là của Tần di nương. Có điều bản Vương phi hiểu, Tần di nương cùng lắm chỉ là một khách, dùng bạc của Vương phủ? Có là mượn ? Nếu là mượn thì ba ngàn lượng thật đúng là quá nhiều. Bản Vương phi chủ mẫu Vương phủ trách nhiệm yêu cầu Tần di nương, buổi sáng ngày ngươi và Nhị gia rời khỏi Vương phủ trả ba ngàn lượng! Về phần các khoản tiêu dùng khác lúc ở Vương phủ sẽ tính toán. Dù từ tới nay bản Vương phi cũng là hiếu khách.” Dừng một lát, nàng tiếp: “Thế nhưng, khách cũng cách xử sự của khách! Nhị gia và Tần di nương quên mất phận của . Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đưa tới vô những việc phiền phức lớn nhỏ. Bất kể thế nào Vương phủ cũng thể chứa nổi các ngươi.” Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, đầu Thu Cúc dặn dò: “Bảo mấy trong Đông viên nhanh chóng thu dọn hành lí cho Nhị gia và Tần di nương, thể chậm trễ hành trình ngày mai của hai .”
Thu Cúc lập tức đáp: “Nô tì tuân mệnh.”
Mấy câu ngắn gọn xong, Mộ Dung Thư nể mặt chút nào cho Tần di nương và Vũ Văn Khải choáng váng. Thật ngờ một nữ nhân yếu ớt thể mạnh mẽ quyết đoán như thế!
“Vương phi, cái quyền !” Tần di nương cau mày lạnh giọng . Bọn họ bởi vì sống nổi ở Bình Thành nữa mới thể đưa cả nhà Vương phủ, nếu bây giờ rời , sống thế nào đây? Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Thư nhiều, Tần di nương bỗng nhiên nghĩ mà sợ thôi. Sớm như thế lội vũng nước đục .
Vũ Văn Khải suy nghĩ sai? Đây vốn là chuyện của Mộ Dung Thư, lẽ nên nhúng tay. Huống hồ còn đưa Vương Quân Sơn Vương phủ để loạn bên ngoài Mai viên.
“Nếu Bản Vương phi cái quyền , ngươi ? Tần di nương, nếu bản Vương phi nhớ lầm, ngươi xuất là kỹ nữ, ban đầu là nha thông phòng, đó sinh Nhị gia mới nâng thành di nương. Nói khó một chút là ở mặt bản Vương phi, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một nô tì!” Nếu , Mộ Dung Thư cũng ngại khó hơn một chút.
Có lẽ gần đây quá nhiều chuyện xảy khiến nàng để ý. Làm gì cũng cẩn thận khiến những tưởng nàng khơi nổi sóng to gió lớn! Một khi như , hôm nay nàng mượn chuyện sóng to gió lớn ngay mặt bọn họ. Tần di nương về phủ cận với Thẩm Trắc phi. Thân cận thì kệ họ, chỉ cần đến trêu chọc nàng là . bà cố tình cùng Vũ Văn Khải đưa Vương Quân Sơn tới kiếm chuyện với nàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-108.html.]
Loại hành vi thể tha thứ! Cũng thể chủ quan mà bỏ qua! Cần gì giữ thể diện cho bọn họ, một đám cái gì gọi là hổ!
Thu Cúc và Thanh Bình hai mặt . Đây là đầu tiên kể từ khi hai theo Vương phi tới nay mới thấy tức giận đến ! mà Tần di nương và Nhị gia đúng là quá quắt. Dù Vương Quân Sơn cũng là thanh danh , Vương phủ còn dám tới quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi!
Mà bây giờ Vương phi chỉ một …
“Xin Vương phi bớt giận, bây giờ đang thai.” Hồng Lăng gọi mấy hộ vệ tới, đó về phía Mộ Dung Thư, thấy nàng giận dữ quát lên thì sắc mặt khẽ biến, vội vã khuyên giải.
Nghe , Mộ Dung Thư nhướng mày, lẽ trong thời gian ở Vương phủ, việc mang thai giả chỉ mang tới cho nàng phiền phức mà chỉ cần lợi dụng đúng lúc đúng nơi cũng nhiều lợi ích.
Đôi mày liễu của Thẩm Trắc phi nhíu chặt, hai tay bấu chặt, chăm chú Mộ Dung Thư, thấu nàng . Trước việc gì nàng cũng dám kiếm chuyện vì nàng Mộ Dung Thư sẽ gì , dù lưng nàng còn Thẩm Quý phi và phụ . hôm nay hình như Mộ Dung Thư thèm quan tâm! Tầm mắt Thẩm Trắc phi dừng cái bụng bằng phẳng của Mộ Dung Thư, chẳng lẽ là vì đứa bé?
Đại phu nhân cúi đầu, dám ngẩng lên Mộ Dung Thư. Dù lúc đến nàng cũng mang tâm lí xem kịch. Nói gì nữa thì Tần di nương cũng là trưởng bối, còn Nhị gia là một nam nhân, là thứ của Vương gia, Mộ Dung Thư tuyệt đối sẽ đụng tới hai ! Kết quả thật ngoài ý , Mộ Dung Thư vốn thèm để bọn họ trong mắt. Không, rằng trong mắt Mộ Dung Thư, phận hai đều bằng nàng, nhất là Tần di nương.
Nhị phu nhân và Tứ phu nhân hai mặt , giờ mới phát hiện ngày hôm nay vương phi thật sự nổi giận! Chuyện của Tần di nương và Nhị gia, giống như đường .
“Ngươi…”Tay Tần di nương run run chỉ Mộ Dung Thư.
Vũ Văn Khải dù cũng là nam nhân, Mộ Dung Thư kích như thế, xuất phát từ việc giữ gìn mặt mũi, tự chủ hét lên: “Ngươi tưởng gia thật sự ở Vương phủ ? Ngày mai gia sẽ , tuyệt đối bước Vương phủ nửa bước.”
“Tốt lắm, Hồng Lăng, lát nữa báo cho Vương gia, ngày mai khi gia lâm triều trở về phủ, bản Vương phi và Vương gia sẽ cùng tiễn Nhị gia và Tần di nương.” Mộ Dung Thư lạnh , đúng là chừa một chút khả năng nào cho khác.
Thân hình Tần di nương lảo đảo vững, nhưng nghiêng sang Thẩm Trắc phi sát bên cạnh. Lúc đụng tới Thẩm Trắc phi, hai mắt Tần di nương lập tức sáng lên, đưa mắt cho Thẩm Trắc phi, ý bảo nàng giúp bọn họ một tiếng.
Dù Tần di nương và Vũ Văn Khải như cũng bởi Thẩm Trắc phi ở một bên khích. Vì phiền phức liền nhẹ, Mộ Dung Thư : “Tỷ tỷ nên tức giận như thế. Nhị gia và Tần di nương dù cũng quan hệ thích với chúng . Tuy việc đưa Vương Quân Sơn trong phủ là đúng, nhưng Nhị gia và Tần di nương trở về từ Bình Thành, những chuyện qua, cũng Vương Quân Sơn là hạng gì cho nên mới phạm sai lầm . Từ tới nay Vương phi nhân từ đại lượng, đừng mất hòa khí trong phủ. Nếu chuyện hôm nay truyền , ngoài sẽ cho rằng phủ Nam Dương Vương quan tâm đến thích. Những lời sẽ gây ảnh hưởng đến Vương gia.”
Nghe , con ngươi sắc bén của Mộ Dung Thư khẽ nhếch, chằm chằm Thẩm trắc phi, lạnh : “Nói như là bản Vương phi thấu tình đạt lý? Nói , Nhị gia và Tần di nương đưa Vương Quân Sơn Vương phủ là đúng? Nói , phủ Nam Dương Vương chúng chẳng phân biệt chủ - khách? Thậm chí thể , phận bản Vương phi là chủ mẫu nhưng bằng một nô tì? Xem , bản Vương phi chắc tìm Vương gia hỏi cho rõ một chút.”
Thẩm trắc phi nghẹn lời, cắn chặt răng chỗ khác, thèm nhắc .
Lúc , vài vốn ý đang đây đều hiểu, Mộ Dung Thư rõ hiện tại đang xảy chuyện gì, thái độ là nàng ý định bỏ qua!
Cuối cùng, hối hận nhất là Tần di nương. Bà cắn môi, trong miệng đủ vị chua chát, đây gọi là gì? Ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo! Ai thể ngờ Mộ Dung Thư là quyết chịu thiệt thòi, còn thể đánh trả!