Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:35:25
Lượt xem: 201

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ! Trong Vương phủ tai mắt nhiều như thế, dễ phát hiện. Không thể để cho đại phu phủ.

Vậy thế nào?

Mộ Dung Thư qua , bỗng nhiên nghĩ tới việc nàng đang xem sách thuốc. Mấy ngày , vặn xem qua cách trị vết thương do đao kiếm.

Nàng lập tức đến bàn, từ trong ngăn kéo lấy sách thuốc xem thật cẩn thận, dù y dược cũng sở trường của nàng, nhiều thứ đều hiểu rõ, chỉ một vài thứ vụn vặt, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Đọc một lát, cuối cùng cũng tìm cách trị liệu vết thương nặng do đao kiếm.

nếu ngoài phủ mua những thuốc lấy cớ gì đây? Tuy bên nàng vẫn còn ba nha , các nha đầu đều trung thành, trong đó Hồng Lăng lòng nàng. việc Vũ Văn Mặc thương chuyện nhỏ. Tuyệt đối thể lộ ngoài nửa chữ. Bằng với việc Vũ Văn Mặc hôn mê, nàng hết đường chối cãi, khi còn khác nàng mưu sát phu quân của chừng.

Phải dùng cách nào đây?

Bỗng nhiên đôi mắt Mộ Dung Thư sáng lên, về chiếc kéo bén nhọn bàn, xem nàng thế nào cũng tự hại một !

Lúc , sắc trời dần sáng. Một đêm qua, Mộ Dung Thư mệt mỏi thôi. Nàng về phía Vũ Văn Mặc giường, hai mắt như cũ, vẫn khép chặt mê man. Mộ Dung Thư nhanh nhẹn lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ để , chải sơ mái tóc phần rối.

Đồng thời khi xác định trong phòng còn điểm nào đáng nghi, nàng cầm kéo và bức tranh thêu gian ngoài, chờ mấy nha phòng.

Vừa ngoài cửa chút động tĩnh, nàng lập tức cầm kéo quẹt một đường mu bàn tay thương, nhất thời m.á.u tươi ứa . Nàng kêu đau một tiếng: “A!”

Người ngoài cửa tiếng kêu ngay tức khắc gõ cửa chạy .

Hồng Lăng là đầu tiên phát hiện vết thương mu bàn tay Mộ Dung Thư ngừng chảy máu, nhất thời hoảng hốt la lên: “Vương phi! Sao thương?”

Thu Cúc, Thanh Bình , thấy miệng vết thương tay Mộ Dung Thư cũng đồng loạt la lên: “Vương phi!”

Mộ Dung Thư về phía Hồng Lăng đang kinh hoảng, : “Không hoảng, bản Vương phi .”

“Nô tì lấy kim sang dược.” Hồng Lăng xong vội vàng gian trong lấy thuốc.

Thấy thế, Mộ Dung Thư bèn lên tiếng ngăn cản: “Trước đó vài ngày bản Vương phi vô ý đổ hết kim sang dược trong phòng . Không còn.”

Hồng Lăng lập tức chạy gian ngoài lấy kim sang dược trong ngăn kéo, bôi lên cho Mộ Dung Thư, đó dùng vải băng bó .

“Nô tì phủ tìm đại phu. Vết thương tay Vương phi còn đang chảy máu, thể xem nhẹ . Nhất định tìm đại phu.” Thu Cúc thấy vết thương bôi thuốc vẫn chảy máu, lo lắng .

Thanh Bình cũng yên lòng: “Vương phi, cẩn thận như thế. Hà bao cần thêu gấp, đang mang thai, đừng để mệt nhọc quá sức, cũng thể cẩn thận như .”

Đối với khuôn mặt tràn ngập lo lắng của ba , Mộ Dung Thư nhịn đau căn dặn: “Đừng lo lắng quá. Bản Vương phi kê đơn thuốc, các ngươi dựa theo đó lấy thuốc. Chuyện thương chớ để khác .”

“Vương phi, như . Vẫn là gọi đại phu đến xem .” Hồng Lăng càng lo lắng, lắc đầu . Nếu Vương gia Vương phi thương, nhất định sẽ trách tội xuống. Huống hồ Vương phi bây giờ chỉ một .

Hai nha đầu còn cũng là lo lắng thôi: “ . Vương phi, cẩn thận vẫn hơn.”

Có đôi khi hết mực trung tâm, hoặc quan tâm để ý quá cũng chuyện . Nếu như tìm đại phu đến, xem chừng vết thương nhỏ của nàng chính là chỉ cần đắp kim sang dược lên là . Vũ Văn Mặc trong phòng thể chỉ dùng kim sang dược đơn giản như .

Nàng nhịn đau trả lời: “Gọi đại phu đến sẽ khác bàn tán . Bản Vương phi thích phiền phức, càng ai chuyện linh tinh. Phương thuốc trong sách, sẽ sai.”

Nghe Mộ Dung Thư thế, ba vì nàng thêm phiền phức liền gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Thu Cúc việc thật chu đáo. Mộ Dung Thư xong đơn thuốc thì giao cho nàng.

Tiếp theo Mộ Dung Thư phân phó: “Bản Vương phi uống chút canh gừng. Hồng Lăng, ngươi đến phòng bếp nhỏ nấu bát canh gừng. Điểm tâm hôm nay sai mang đến đây .”

“Vâng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-112.html.]

Hồng Lăng đáp, nhận sự khác thường của Mộ Dung Thư.

Sau lúc điểm tâm đưa , Mộ Dung Thư cho Hồng Lăng cùng Thanh Bình lui . Lúc đầu hai còn lắc đầu cự tuyệt, đều tay nàng thương thể tự ăn cơm, thái độ kiên quyết. Thấy thế, Mộ Dung Thư thở dài : “Bản Vương phi tự .”

Hồng Lăng cùng Thanh Bình còn gì để đành lui .

Chờ các nàng khỏi, Mộ Dung Thư lập tức ăn chút cháo và một cái bánh bao hấp, đợi sức mới mang canh gừng và cháo gian trong.

Vào phòng, nàng để cháo và canh gừng xuống, định xem Vũ Văn Mặc đang giường thế nào. Kết quả ngẩng đầu qua thấy đang mở to đôi mắt, con ngươi đen rét lạnh nàng.

Không thể tưởng tượng tỉnh nhanh như .

“Gia tỉnh?” Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

Đôi mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Mặc tuy rằng thần, nhưng mất m.á.u quá nhiều, dù nghỉ ngơi một chút nhưng thể vẫn còn yếu ớt nên chỉ thể vô lực gật đầu. Tầm mắt rơi vết thương mu bàn tay trái của Mộ Dung Thư, trong con ngươi đen trầm tĩnh bỗng nhiên thoáng xao động.

Mộ Dung Thư chú ý tới ánh mắt . Nhìn thấy tỉnh , trong lòng thoáng buông xuống. Chỉ cần liên tục hôn mê là , liền bưng cháo qua.

Nàng nhẹ giọng : “Gia ăn bát cháo . Một lát uống thêm chút canh gừng.”

Vũ Văn Mặc thu hồi tầm mắt, thấp giọng đáp: “Ừ.”

Mộ Dung Thư thương, sức lực chẳng bao nhiêu nên nâng dựa đầu giường, đút ăn cháo.

Thấy cau mày thìa, cũng định há miệng, Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, giải thích: “Tối qua gia dặn để ai chuyện thương cho nên thể để hạ nhân chuẩn thêm một phần điểm tâm. Cháo thần cũng chỉ mới ăn vài miếng.”

Nghe , Vũ Văn Mặc nhíu mày nhưng cũng hé miệng .

Thấy dáng vẻ tình nguyện của , Mộ Dung Thư mắng thầm trong lòng: “Khó chiều! Nếu cứu ngươi, ngươi thể sống ? Còn chê bà đây bẩn? Bà đây ghét bỏ ngươi bẩn lắm .”

Vì bận rộn suốt đêm qua, trong lòng nàng chút bất mãn.

nàng thể lợi dụng việc cứu để chuyện, còn bây giờ cứ để ăn .

Vũ Văn Mặc vô thức uống xong bát cháo. Ánh mắt Mộ Dung Thư thoáng trầm xuống. Khẩu vị của , ăn sạch chừa một miếng. Không chê nàng bẩn?

Vũ Văn Mặc thấy ăn hết sạch bát cháo thì cúi đầu. Hai tai ửng đỏ, là cảnh hiếm thấy, tầm mắt chằm chằm cái bát và thìa đằng .

Trong mắt đương thời, dùng thứ một nữ nhân dùng qua là cực kì đáng khinh thường. Hắn là cố chấp hơn bất kì ai, những điều đặc biệt khinh thường trong mắt đương thời, tuyệt đối thể xảy với chính bản . Hắn là Vương gia tôn quý nhất, mười ba tuổi phụ cùng mẫu sắp xếp nữ nhân cho , luôn để bụng việc , thậm chí là chán ghét. Đặc biệt là môi nữ nhân. Hắn bao giờ hôn môi bất kì nữ nhân nào, mà môi cũng bao giờ chạm qua bất kì nữ nhân nào. Bởi vì môi chạm môi sẽ chán ghét.

hôm nay… Hắn ăn bằng chiếc thìa nàng ăn qua, dùng cái bát nàng dùng qua. Cứ tưởng rằng chính sẽ chán ghét. .

“Gia nên uống thêm một chén canh gừng để ấm . Lúc thể gia còn yếu, nếu phát sốt sẽ lớn chuyện đó.” Mộ Dung Thư buông chén cháo xuống đem canh gừng đưa tới.

Vừa mùi vị canh gừng, đôi mày kiếm của Vũ Văn Mặc giãn nhăn: “Mùi canh gừng khó ngửi quá… cách nào nuốt xuống.”

Nghe , Mộ Dung Thư miễn cưỡng một cái, còn kiêng ăn!

“Canh gừng sai nhóm bà tử nấu bằng phương pháp riêng biệt. Mùi gừng nhẹ nhiều.”

Vũ Văn Mặc chút phòng Mộ Dung Thư, nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước từng kiếm thương uống canh gừng tác dụng. Cho nên uống cũng .”

Nàng từ tới nay giả dối, lời thể tin, cũng như món ăn từ ruột heo .

Không uống thì thôi! Mộ Dung Thư tự ngửa đầu uống cạn. Cả đêm nghỉ ngơi đàng hoàng, cơ thể lúc suy nhược, uống chút canh gừng ấm cũng .

 

Loading...