Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:35:39
Lượt xem: 208
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy nàng uống hết, nhăn mày.
Mộ Dung Thư thèm sắc mặt , tự tìm quần áo trong tủ cho . Bất kể Mai viên, Trúc viên Bắc uyển đều y phục của Vũ Văn Mặc. Vậy cũng thật thuận tiện.
Nàng tìm thấy một chiếc áo choàng đỏ tía, màu thể làn da nhợt nhạt của tươi lên một ít.
“Thay quần áo . Chuyện gia ở trong phòng thể giấu lâu. Mặc quần áo khéo che miệng vết thương.” Mộ Dung Thư cầm y phục đưa đến mặt , .
Vũ Văn Mặc gật đầu, lúc dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh tựa một thanh băng đao, lộ một sát khí.
Bỗng nhiên khí như ngừng , Mộ Dung Thư cũng ngu xuẩn, chuyện nên , nàng tuyệt đối sẽ hỏi. Gặp dáng vẻ Vũ Văn Mặc như thế cũng chỉ như thấy.
Một lúc , Vũ Văn Mặc cũng thu sát khí, ngẩng đầu Mộ Dung Thư: “Thay quần áo cho bản Vương.”
Mộ Dung Thư gật đầu, xốc chăn lên.
Vũ Văn Mặc nhất thời cảm giác chợt lạnh, cúi đầu . Hắn phát hiện vết thương băng bó, hơn nữa, băng bó là… khó coi, tròn vo, những còn qua qua quấn chặt cánh tay của . Làm kiểu , kể cả tự mặc quần áo cũng cách!
Càng cho đen mặt chính là …
Từ xuống cơ thể , trừ bỏ "vị trí trọng yếu" , chỉ một mảnh lụa hình tam giác! Hắn mặc y phục, là trần như nhộng! Hai ống quần đều cắt , bắp đùi lộ . Dáng vẻ như thật hết sức chật vật!
“Tối qua gia hôn mê, cả đều là vết thương, chảy m.á.u dính chặt quần áo thể cởi , chỉ thể dùng kéo cắt bỏ. Vốn là cắt hết bộ quần áo nhưng vì tránh cho gia "cảnh xuân" lộ nên giữ .” Mộ Dung Thư thấy Vũ Văn Mặc đang chằm chằm "tiết khố tam giác" nàng mới tạo , ánh mắt sáng rực liền giải thích.
Nàng là vì mặt mũi , cũng tránh cho đau mắt!
Vũ Văn Mặc khóe miệng co giật. Ánh mắt sáng rực chằm chằm Mộ Dung Thư đang mặc y phục cho : “Cũng từng xem qua.” (ôi cái đoạn ... =.=||)
Cuối cùng cũng mặc xong y phục cho , nàng cầm lấy lược chải tóc cho .
Đáng tiếc, kiểu chảy tóc thời xưa , với nàng mà thì còn khó hơn lên trời. Thành nàng đành chải sơ theo ý vấn lên theo kiểu đầu công chúa như nàng. (-.-||)
Vũ Văn Mặc tuy thấy nàng chải kiểu gì cho , nhưng cảm thấy da đầu đau, vài sợi tóc đen rơi xuống bả vai.
Mộ Dung Thư cuối cùng cũng chải xong, thoáng qua mấy lọn tóc phía , chút lòng. Tuy khí chất cao ngạo của nam nhân nhưng chí ít cũng là tiểu mỹ nhân!
Nàng gật đầu : “Xong .”
“Chuyện bản Vương thương đừng cho ai . Trước khi vết thương lành , bản Vương tiếp tục ở đây. Lát nữa sai báo cho quản gia để bản Vương xin nghỉ, bảo bệnh cần giường nghỉ ngơi.” Vẻ mặt Vũ Văn Mặc chợt nặng nề, trầm giọng phân phó.
Mộ Dung Thư cũng cau mày, trả lời: “Thần nghĩ gia nên trở tiền viện. Ở chỗ của thần cũng cách .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-113.html.]
Từ tối hôm qua đến giờ nàng đều tận tâm hầu hạ , chính là rước thêm phiền phức, càng bản dính . Ai Vũ Văn Mặc tự nhiên đòi dưỡng thương ở Mai viên cho đến lúc lên.
Thần sắc Vũ Văn Mặc trầm xuống, cúi đầu. Thật lâu , dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu : “Phủ Nam Dương Vương to như nhưng bản Vvương tin bất kì ai.”
Nghe , hai mắt Mộ Dung Thư thoáng rung động, càng thêm chắc chắn việc Vũ Văn Mặc thương tuyệt đơn giản. Cùng lúc nàng cũng xác định phủ Nam Dương Vương tồn tại những nguy cơ đơn giản.
Nhìn Vũ Văn Mặc thương, dù nàng ở cũng thể để rời với dáng vẻ như thế. Nếu tin tức kiếm đả thương truyền chắn chắn đem rắc rối lớn.
Trong thời gian , nàng tuyệt đối cho phép chuyện ngoài ý nào phát sinh, thôi kế hoạch của nàng sẽ bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vũ Văn Mặc, nhiều suy xét, Mộ Dung Thư chỉ thể gật đầu.
Không đầy một lát, Thu Cúc đem bát thuốc sắc xong từ ngoài đưa . Mộ Dung Thư cầm lấy cho Thu Cúc lui , đút thuốc cho Vũ Văn Mặc uống.
Sau giờ cơm trưa, Mộ Dung Thư chuyện Vũ Văn Mặc ở Mai viên cho nhóm Hồng Lăng . Ba thời gian Vương gia sẽ ở Mai viên dưỡng bệnh khó nén kinh ngạc, đồng thời vì Mộ Dung Thư vui vẻ thôi.
Việc truyền khắp Vương phủ, Thẩm Trắc phi là đầu tiên . Nàng cách nào kiềm chế đau lòng cùng ghen tị. Vương gia cần dưỡng bệnh vì đến Trúc viên mà âm thầm đến Mai viên? Nàng hiểu, rốt cuộc thì Mộ Dung Thư dùng cách gì để hấp dẫn Vũ Văn Mặc? Trong mấy tháng ngắn ngủi cho Vương gia đặt ánh mắt nàng ngày càng nhiều? Hơn nữa, nghĩ đến nguy cơ thất sủng về , nàng vô cùng bất an.
Không thể tiếp tục như nữa!
Mộ Dung Thư hiện đang mang thai, nếu sinh con trai, phủ Nam Dương Vương chỗ cho nàng dung !
“Chủ tử! Vương gia hiện đang ở Mai viên, Vương phi đang thai, thể chăm sóc cho Vương gia ?” Tú Ngọc nhíu đôi mi thanh tú, lo lắng hỏi.
Nghe , Thẩm Trắc phi thu hồi ghen tị, giờ lúc. Nếu để Mộ Dung Thư ngày đêm chăm sóc bên Vũ Văn Mặc, cũng khó đảm bảo Vương gia kính trọng nàng thêm vài phần, mà vị trí của nàng cũng lung lay. Dù thế nào trong lòng nàng cũng thấy ê ẩm. Không tưởng tượng một ngày, Thẩm Nhu nàng sẽ rơi tình cảnh cùng Mộ Dung Thư tranh sủng. Từ đầu tới cuối nàng vẫn cho trong lòng Vũ Văn Mặc nàng là đặc biệt nhất. Hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã mà!
Nén cảm xúc cô đơn, Thẩm Trắc phi bảo Tú Ngọc trang điểm cho tỉ mỉ một chút vội đến Mai viên.
Mai viên
Do tác dụng của thuốc, bữa trưa thì Vũ Văn Mặc ngủ. Bởi chiếm giường nên Mộ Dung Thư đành ở mép ngoài giường nghỉ một chút. Có lẽ do tối hôm qua quá mức mệt nhọc, nàng ngủ suốt hai canh giờ.
Vừa tỉnh liền Thẩm Trắc phi, ba vị phu nhân, Vũ Văn Khải cùng Tần di nương cầu kiến. Hơn nữa đến hơn một canh giờ, chờ nàng thức dậy.
Mộ Dung Thư xoa xoa mi tâm nhăn , nghĩ đến việc đối phó những thật đúng là đau đầu. Không ngờ kiên trì như , chờ hơn một canh giờ! Nói gì nữa thì nàng cũng thể để những gặp Vũ Văn Mặc, càng thể để cho bọn họ thương.
“Bẩm Vương phi, Thẩm trắc phi, ba vị phu nhân, Nhị gia cùng Tần di nương đang chờ Vương phi. Vừa Thẩm Trắc phi trực tiếp thăm Vương gia nhưng nô tì chặn ở bên ngoài. Nô tì với Thẩm Trắc phi là Vương gia đang ngủ trưa, thể quấy nhiễu.” Hồng Lăng Mộ Dung Thư, cau mày, trầm giọng .
Thái độ của Thẩm Trắc phi, hình như hài lòng việc Vương phi chăm sóc Vương gia.
“Đi thôi.” Mộ Dung Thư dậy trả lời, thần sắc tuy lạnh nhạt bình tĩnh nhưng vẻ mệt mỏi.
Xem những ngày Vũ Văn Mặc ở Mai viên , nàng tránh khỏi việc vài trận chiến ác liệt.