Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:38:49
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Dung Thư khẽ nhếch mày, nàng mới một chút, Thẩm Trắc phi tới ? Có điều Vũ Văn Mặc cho Thẩm Trắc phi hầu hạ, thì chắc . Nếu nhân cơ hội Vũ Văn Mặc thể tới Trúc viên tĩnh dưỡng càng . lúc cho nàng thêm thời gian tính toán về kế hoạch.

việc khỏi cho chút khả nghi. Không lẽ Thẩm Trắc phi thời thời khắc khắc đều chằm chằm động tĩnh phía Mai viên? Có thể canh thời gian chuẩn xác như thế. Nàng , tới . Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, khép hờ đôi mắt, Mai viên cơ sở ngầm của nàng ? Hay là…?

"Ừ." Mộ Dung Thư phản ứng một cách bình thản. Chuyện đơn giản như , nhất định là nội ứng cho Thẩm Trắc phi. Thế nhưng, lúc nàng còn chuyện quan trọng , liền nhấc chân hướng phòng Hiên nhi mà .

Thanh Bình thấy thế, vội hỏi: "Vương phi định xem một chút ?"

Thời gian Thẩm Trắc phi ở trong phòng lâu.

"Có Thẩm Trắc phi hầu hạ, đừng lo." Mộ Dung Thư , bước chân vẫn như cũ bước đến phòng Hiên nhi.

Lúc Hiên nhi đang sách, cái đầu nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Bé đang 'Tam Tự Kinh'.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện…" 

Dáng vẻ trẻ con đáng yêu đến cực điểm. Mộ Dung Thư nhịn khẽ , nhẹ nhàng bước đến Hiên nhi. 

Hình như Hiên nhi phát hiện phía đến, đầu . Thấy Mộ Dung Thư, lập tức tươi rạng rỡ vứt bỏ cuốn sách 'Tam Tự Kinh' chạy về phía nàng: "Mẫu ."

Mộ Dung Thư khom ôm Hiên nhi lòng.

"Ngoan. Sao Hiên nhi ngủ trưa một lát?"

"Vừa mới ăn cơm trưa xong, Hiên nhi xong 'Tam Tự Kinh' ngủ. Mẫu , hai ngày chăm sóc phụ , Hiên nhi cũng gặp vài . Hiên nhi nhớ ." Hiên nhi ngọt ngào trả lời. Khi chuyện cánh tay nho nhỏ liền gắt gao ôm cổ Mộ Dung Thư, hương vị nũng đậm.

Thấy thế, Mộ Dung Thư nhịn : "Hôm nay lúc ăn sáng gặp ?"

Đứa nhỏ thật đúng là dỗ , mới chỉ như thể vui vẻ.

"Không thấy một chút nhớ cực kỳ ." Hiên nhi chu miệng nhỏ phấn nộn ngọt ngào .

Mộ Dung Thư buồn lắc đầu: "Hiên nhi mà trưởng thành thật đúng là cho nữ tử đời si mê c.h.ế.t thôi!"

"Khi lớn lên Hiên nhi cần nữ nhân nào hết, mấy đó đều là . Hiên nhi chỉ cần mẫu . Chờ Hiên nhi trưởng thành sẽ cưới mẫu ." Nụ mặt Hiên nhi chợt tắt, vô cùng thận trọng .

Nghe , Mộ Dung Thư sửng sốt lập tức bật . Đứa nhỏ ! Thật đúng là lời trẻ con. Có Hiên nhi bên , nàng thật sự cảm thấy vui vẻ. Tuy bao giờ , nhưng vì Hiên nhi mà học một , vì bé mỗi ngày một lớn lên mà lo lắng càng nhiều. Tuyệt đối thể để cho bé khi lớn lên trở thành một Vương Quân Sơn thứ hai!

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Mộ Dung Thư ôm Hiên nhi lòng thật chặt, trầm giọng hỏi: "Hiên nhi, nếu con cùng mẫu tạm thời xa , đến chỗ tổ phụ ở một thời gian ngắn, Hiên nhi chịu ?"

Hiên nhi , trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, vội vàng ôm chặt Mộ Dung Thư: "Mẫu , cần Hiên nhi ?" Bé dứt lời, trong mắt đầy nước mắt.

Nhìn thấy Hiên nhi , lòng Mộ Dung Thư đau xót, lau nước mắt cho bé, : "Hiên nhi, đừng vội. Mẫu tuyệt đối sẽ bao giờ cần Hiên nhi. mà, Hiên nhi mẫu , nếu như một ngày mẫu gặp một chút phiền phức, cần cho Hiên nhi tạm thời rời một đoạn thời gian. Sau đó chờ thời gian qua , mẫu đến đón Hiên nhi. Như Hiên nhi chịu ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-122.html.]

Gương mặt Hiên nhi trắng bệch, Mộ Dung Thư xong, liền gật đầu: "Mẫu thật sự sẽ chẳng bao giờ cần Hiên nhi?"

"Mẫu luôn nhất ngôn cửu đỉnh*." Mộ Dung Thư gật đầu .

*: ý rằng một lời lọt qua chín cái đầu của hàm răng , khó lòng mà rút

Hiên nhi do dự thật lâu, mới nín mỉm .

"Hiên nhi ngoan, Hiên nhi mẫu ."

"Ừ, Hiên nhi ngoan nhất. Về chỉ cần mẫu thời gian sẽ thật nhiều đồ ăn ngon cho Hiên nhi ?" Mộ Dung Thư rốt cục buông nỗi thấp thỏm trong lòng. Chỉ cần Hiên nhi khó, kế tiếp dễ hơn nhiều. Ngày mai nàng sẽ nhờ Vương tuần phủ một lá thư, cho Hiên nhi đến Vương gia ở tạm một tháng. Sau đó sẽ một lá thư cho Vân Mai tại Bình Thành xa xôi, đợi một tháng , Vân Mai đón Hiên nhi về Bình Thành!

Con ngươi linh động lóe lóe, Mộ Dung Thư nheo mắt, dựa theo bộ dáng Thẩm Quý phi cùng Thẩm Trắc phi hôm qua, chỉ sợ sẽ động tác, nàng vặn bắt lấy cơ hội .

Hiên nhi cam đoan của Mộ Dung Thư, liền nín , mỉm ngây thơ, quấn quít lấy Mộ Dung Thư : "Mẫu lừa Hiên nhi đó, ngoéo tay ."

Ngoéo tay? Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, chuyện ngây thơ như thể tưởng hôm nay nàng . Xem thật đúng là dễ dàng.

"Được!" Ngón tay thon dài ngoéo ngón tay nhỏ bé, nụ miệng Hiên nhi xán lạn hơn, "Đã ngoéo tay thì một trăm năm cũng đổi."

Một lúc lâu , sắc trời dần tối, Mộ Dung Thư trở phòng, sai Hồng Lăng dọn cơm chiều, gian trong thấy Thẩm Trắc phi mắt rưng rưng, sắc mặt trắng bệch chạy . Khi thấy Mộ Dung Thư, nàng biến sắc, trong mắt đầy hận ý, nhưng lời nào bỏ chạy ngoài. Nhìn bóng lưng nàng, Mộ Dung Thư nhướng mày, bọn họ giận ?

Nàng mang nghi hoặc gian trong.

Sắc mặt Vũ Văn Mặc cũng lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ. Xem dáng vẻ thì cùng Thẩm Trắc phi nhất định xảy chuyện gì. Có điều đây là đầu, bất kể là trong trí nhớ của Mộ Dung Thư , là trí nhớ từ lúc xuyên qua tới giờ, đều từng thấy Vũ Văn Mặc đối xử với Thẩm Trắc phi như thế, còn cho Thẩm Trắc phi để ý hình tượng, sướt mướt chạy .

Thấy Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc cau mày, nghĩ nàng đoạn đối thoại của cùng với Thẩm Trắc phi, sắc mặt lạnh lẽo nặng nề Mộ Dung Thư giải thích: "Yên tâm , Nhu nhi sẽ đoạt quyền của ngươi. Ngươi vĩnh viễn là chủ mẫu của phủ Nam Dương Vương ." Bình thường, khinh thường việc giải thích nên giờ mở lời giải thích thì khóe miệng đông cứng.

Mộ Dung Thư vốn để ý, bất kể là Thẩm Trắc phi gì, đều liên quan đến nàng, trừ phi Thẩm Trắc phi điều gây bất lợi cho nàng. Thế nhưng, Vũ Văn Mặc lời , chỉ sợ Thẩm Trắc phi nhất định là cùng chuyện cầm quyền, nàng nắm giữ quyền ở Vương phủ.

"Vâng." Sau khi hờ hững lên tiếng, Mộ Dung Thư kiểm tra miệng vết thương Vũ Văn Mặc. Phương thuốc quả nhiên hữu dụng, chỉ mới vài canh giờ miệng vết thương khép . Xem quá mấy ngày thể khỏi hẳn.

"Miệng vết thương khép nhanh, chỉ cần uống thuốc vài ngày là thể phục hồi như cũ." Nhìn thần sắc của nàng cùng bộ dáng chút để ý, Vũ Văn Mặc nhíu mày, cảm giác chua xót trong lòng dâng lên. Hắn kịp khống chế còn thêm: "Nhu nhi đối với bản Vương mà là thanh mai trúc mã. nhất định nàng..." Câu cùng khỏi miệng liền dừng , khi Mộ Dung Thư, mày của càng thêm nhíu chặt.

Mộ Dung Thư mỉm trả lời: "Thần để ý, gia cần giải thích. Đã đến giờ cơm chiều, thần gọi Thanh Bình hầu hạ gia dùng cơm." Dứt lời liền xoay .

Vũ Văn Mặc sắc mặt trầm xuống, nàng lạnh nhạt và tươi cung kính, ngôn ngữ nhu hòa, thì cảm giác đau đớn trong lòng lấn át cả cảm giác đau đớn của vết thương. Nhíu chặt mày. Trong lúc Mộ Dung Thư ngoài, mở miệng : "Buổi chiều Nhị tới gặp bản Vương, Thanh Bình thông phòng. Thanh Bình là nha đầu bên cạnh ngươi, ngươi xem nên thế nào."

"Vâng." Mộ Dung Thư nhíu mày, nhẹ giọng đáp. trong lòng nhịn mắng: Vũ Văn Khải, hậu viện của ngươi nữ nhân nhiều đến mức chứa nổi, lúc còn dám ý với Thanh Bình? Thanh Bình là một cô nương thuần khiết trong trắng, nếu đưa cho thông phòng để chà đạp, thật đúng là thiên lý.

Lúc dùng cơm chiều, Mộ Dung Thư âm thầm quan sát vẻ mặt Thanh Bình, nếu như nha đầu chú ý Vũ Văn khải, như nàng chỉ thể khuyên bảo. Còn nếu Thanh Bình khăng khăng, như nàng cũng lý do gì mà ngăn cản.

Thanh Bình cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, hai tay bất an vặn góc áo, bỗng nhiên cũng ngẩng đầu về phía Mộ Dung Thư.

Từ tới , Hồng Lăng là tâm phúc của Mộ Dung Thư, khi trở về chuyện Vũ Văn Khải Thanh Bình thông phòng, đó Thanh Bình cũng biểu lộ thái độ, nàng nén tức giận. Có điều, các nàng đều ký văn tự bán , Vương phi bảo các nàng gì, đương nhiên các nàng tư cách phản bác. Ở chung cùng Thanh Bình lâu như , nàng thể nhẫn tâm Thanh Bình nhảy hố lửa. Huống hồ Thanh Bình còn trong lòng. Nghĩ , Hồng Lăng bèn tiến lên một bước với Mộ Dung Thư: "Vương phi, chuyện Thanh Bình..."

Loading...