Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-12-01 23:26:28
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt Tiết chưởng quỹ đúng là lo lắng, Mộ Dung Thư hỏi liền trả lời: "Gần đây, bên cạnh cửa hàng của chúng , thậm chí là phố đều mở mấy cửa hàng giống như cửa hàng của Vương phi. Hơn nữa giá cả so với cửa hàng chúng thấp hơn gần ba phần! Vốn tưởng là bọn họ khai trương nên ưu đãi cho khách hàng mới, ngờ đối phương kéo dài đến nửa tháng như thế. Gần như tất cả khách quen đều đến cửa hàng của bọn họ mà trong cửa hàng chúng năm sáu ngày một cuộc mua bán nào."
"A?" Mộ Dung Thư nhíu mày. Nàng từng xem qua hàng hoá mà mười cửa tiệm của nàng nhập về, bộ đều mua về với giá thấp nhất, nếu đúng như lời Tiết chưởng quỹ , như việc của đối phương chỉ hại mà còn hại .
"Nô tài là đối phương giá nhập hàng của đối phương cũng bằng chúng . Nô tài to gan đoán, bọn họ dùng cách tổn hại lợi ích để chèn ép chúng ." Tiết chưởng quỹ hạ giọng .
Mộ Dung Thư Tiết chưởng quỹ, vẻ mặt mang theo chút lạnh lẽo: "Mấy ngày nay, mười cửa tiệm thua lỗ bao nhiêu?"
Tiết chưởng quỹ , mặt biến sắc, nhỏ giọng trả lời: "Đã lỗ gần năm ngàn lượng. Nếu tiếp tục kéo dài thì quá một tháng, lợi nhuận của mấy tháng qua đều mất hết. Bọn nô tài (tất cả chưởng quầy) từng họp để bàn bạc cách xử lý, điều đối phương quá mức vô , thật sự nghĩ cách gì."
"Mấy cửa hàng đó là của ai?" Mộ Dung Thư lạnh giọng hỏi. Không cần suy nghĩ nhiều cũng thể , rõ ràng là nhắm nàng!
"Là Đỗ gia." Giọng của Tiết chưởng quỹ càng nhỏ hơn. Đỗ gia là thủ phủ kinh thành nhưng họ bao giờ nhắm các đại gia tộc. tại giờ nhằm Vương phi. Mười cửa tiệm, dù là kinh doanh ngành gì đều tổn thất nặng nề.
Đỗ gia!
Trước đó vài ngày, bọn họ dùng đủ các loại thủ đoạn để đối phó nàng, Đỗ gia sớm dự mưu. Mộ Dung Thư khép hờ mắt, mâu quang rét lạnh. Thương trường như chiến trường, dù là đối thủ sử dụng thủ đoạn nào cũng coi là phạm pháp. Dù cho nàng là Nam Dương Vương phi, cách hại hại của Đỗ gia tất nhiên độc ác, âm hiểm, nhưng tìm sơ hở! Ngược , nếu như lúc nàng lợi dụng quyền thế của nhà đẻ và phu quân để tay với Đỗ gia, chắc chắn sẽ bàn tán, thậm chí còn gièm pha. Dù , nếu vững thương trường thì dựa bản lĩnh của bản . Đỗ gia nhà to nghiệp lớn, ở thương trường căn cơ thâm hậu, chèn ép mấy cửa hàng nho nhỏ cơ bản mất bao nhiêu thời gian.
mà, khóe miệng nàng khẽ cong. Đối với việc kinh doanh thì giờ nàng luôn hứng thú, càng khó càng khiêu chiến! Có lý nào đốt lửa, nã pháo khai chiến, nàng ứng chiến, nếu ứng chiến thì nàng sẽ vì để họ nhọc lòng! Huống hồ, đối với nàng, đây chính là chuyện khó gặp! Bắt lấy thời cơ , cũng thể nhân cơ hội kiếm thêm ít tiền!
… Đỗ gia là vì cái gì? Do Đỗ Khả bày mưu đặt kế? Hay vẫn là… Vũ Văn Khải? Thấy nàng sống thì chịu nổi? Nếu đoán sai, Đỗ Khả và Vũ Văn Khải thoát khỏi liên quan. Dựa thời gian, đúng lúc nàng từng chèn ép Vũ Văn Khải và Tần di nương.
"Vương phi, bây giờ nên gì?" Tiết chưởng quỹ vội hỏi. Loại tình huống tổn hại lợi ích khó giải quyết.
Đối lập với sự lo lắng của Tiết chưởng quỹ, Mộ Dung Thư - từng đối mặt với đủ loại nguy cơ trong kinh doanh ở hiện đại vô cùng thoải mái, chân mày cau nhẹ cũng giãn . Nàng nhẹ nhàng : "Tiết chưởng quỹ cần lo lắng. Bản Vương phi bảo đảm sẽ tổn thất gì, còn nhân cơ hội kiếm một khoản lớn."
"Vương phi cách ?" Mắt Tiết chưởng quỹ sáng bừng, lập tức hỏi.
Mộ Dung Thư gật đầu, hiểu rõ chuyện thì chỉ cần tỉnh táo sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, hỏi: "Gần đây, việc buôn bán lương thực trở nên phát đạt hơn?"
Tiết chưởng quỹ đáp: "Vì mấy năm nay vùng Giang Bắc thu hoạch bao nhiêu thóc lúa nên giá lương thực trong kinh thành tăng lên! Có điều những gia tộc lớn đều tích trữ lương thực, kéo dài chừng một năm cũng vấn đề. hiện tại thì lương thực vẫn đang tăng giá."
"Tốt, trong kinh thành còn cái gì quý? Ai ai cũng nghĩ ?" Mộ Dung Thư hỏi.
"Còn phủ *. Mấy năm gần đây, nhiều gia tộc thích chuyển đến kinh thành sống. Vì , phủ càng tinh mỹ hoa lệ thì càng nhiều tranh mua." Tiết chưởng quỹ thành thật trả lời.
*: nơi ở của vương tôn, quý tộc, các gia tộc lớn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-132.html.]
Mộ Dung Thư gật gật đầu, hỏi tiếp: "Nếu mua một toà phủ hoa lệ bằng một phần ba phủ Nam Dương Vương thì cần bao nhiêu ngân lượng? À, mười cửa tiệm còn trữ bao nhiêu hàng hoá?"
"Nếu là mua một toà phủ lớn như Vương phi , cần mười vạn lượng. Về phần hàng hóa còn , bởi vì mấy ngày buôn bán vô cùng , mỗi một kho trong mỗi cửa hàng đều hơn một vạn kiện hàng. Tổng cộng một triệu kiện hàng, nếu tính theo giá bán thì một triệu năm trăm ngàn lượng." Tiết chưởng quỹ trả lời. Bởi vì trữ nhiều hàng như nên mới lo lắng. Nếu Đỗ gia tiếp tục tới, mười cửa tiệm nhanh đóng cửa.
Mộ Dung Thư cúi đầu uống vài ngụm , suy nghĩ thêm một chút. Qua một lúc lâu, khi Tiết chưởng quỹ đang vô cùng khẩn trương, nàng mới trầm mặt : "Nội trong hai ngày ngươi dùng ngân lượng của cửa hàng mua phủ , một lớn một nhỏ. Mức độ lớn nhỏ cứ dựa theo lời bản Vương phi . Lúa mạch mua một ngàn gánh."
"Nô tài tuân mệnh. mà nô tài lúc Vương phi mua mấy thứ gì?" Tiết chưởng quỹ thắc mắc. Bây giờ hẳn là nên nghĩ cách giải quyết vấn đề khó khăn của cửa hàng ? Sao Vương phi mua lương thực và phủ ?
"Chuyện liên quan đến sống còn của mười cửa tiệm, Tiết chưởng quỹ cần hỏi nhiều. Trước khi Tiết chưởng quỹ xong việc bản Vương phi sai bảo, cứ đóng cửa các cửa hàng . Mấy ngày nghỉ thưởng cho Tiết chưởng quỹ và các chưởng quỹ khác của mười cửa hàng mỗi mười lượng bạc, đúng lúc thời gian vui vẻ bên . Riêng trong cửa hàng mỗi hai lượng bạc. Nhớ lấy, cửa mỗi cửa tiệm đều dán một thông báo: «Vì việc kinh doanh của cửa hàng vấn đề nên tạm thời đóng cửa mấy ngày để chỉnh đốn ». Cụ thể để trấn an các chưởng quỹ khác và , Tiết chưởng quỹ tự xử lý ." Mộ Dung Thư thấp giọng dặn dò.
Tiết chưởng quỹ xong vội gật đầu. Trong lòng Mộ Dung Thư cách, sự nặng nề mặt liền biến mất. Dù nghỉ ngơi mấy ngày còn thêm mười lượng bạc, cần việc vất vả, loại chuyện từng ở cửa hàng khác. Xem , Vương phi quả thật là biện pháp!
"Nô tài tuân mệnh. Vương phi yên tâm, nô tài chắc chắn thể việc ."
"Còn , nếu gặp chưởng quầy của Đỗ gia, cần biểu hiện vẻ mặt ủ rũ. Cũng thể rằng sợ tìm chủ khác!" Mộ Dung Thư .
Tiết chưởng quỹ sửng sốt, mới đầu còn khó hiểu. dù chưởng quỹ nhiều năm như , phản ứng cũng nhanh. Đây là Vương phi để Đỗ gia chuyện gì đang xảy , chậm phản ứng của họ.
"Vâng!" Trên mặt đầy những nếp nhăn của Tiết chưởng quỹ rốt cuộc lộ vài phần tươi thoải mái.
…
Sau khi Tiết chưởng quỹ rời , Thanh Bình mang một khuôn mặt u sầu bước phòng: "Vương phi, Tần di nương quỳ ở bên ngoài sướt mướt, khiến cho cả sân đầy thể việc, vài chỉ trỏ. Nếu Tần di nương quỳ tiếp, chỉ sợ chỉ như thế."
Mộ Dung Thư xoa nhẹ huyệt thái dương. MK! Xong ! Vừa mới hao tổn sức lực để nghĩ cách giải quyết khó khăn của cửa hàng, giờ thêm Tần di nương . CMN!
"Vương phi, Tần di nương thật quá đáng. Dù hạ mệnh lệnh buộc bà và Nhị gia rời khỏi phủ chính là Thẩm Trắc phi, lúc đến gây chuyện ở chỗ Vương phi chứ!" Hồng Lăng nhà dâng Thanh Bình như thì chút bất bình lên tiếng.
Mộ Dung Thư cau mày : "Đi, chúng xem Tần di nương rốt cuộc gì."
Xem , nếu nàng , Tần di nương chắc là sẽ bỏ qua. Ngay lúc nàng nghĩ như , bên tai truyền đến từng đợt tiếng kêu tan nát cõi lòng. Nhíu mày, hổ là xuất từ kỹ viện, thật nhiều thủ đoạn!
Trước cổng lớn Mai viên, Tần di nương quỳ bệt đất kêu : "Không thiên lý! Chuyện liên quan đến Nhị gia! Tại đổ hết trách nhiệm lên của Nhị gia chứ! Vương phi, cũng thể quan tâm như , dù Nhị gia cũng là Nhị của Vương gia. Thánh nhân cũng khi sai lầm mà. Vương phi, như đúng!"
Bốn phía, nhóm bà tử dần dần tụ tập xung quanh, xì xào bàn tán.
Tần di nương càng càng hăng, thể do kêu quá lâu, giọng trở nên khàn khàn, nhưng vẫn nhất quyết từ bỏ. Nhìn khí thế chuyện còn tưởng Mộ Dung Thư chuyện gì hại đến bà !