Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 183

Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:32:22
Lượt xem: 185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng vẫn phu quân hưu ? Nếu như thế, nàng còn mặt mũi nào sống đời ?! Không , chỉ cần một cơ hội dù là nhỏ nhoi nàng nhất định sẽ dễ dàng từ bỏ. Thẩm trắc phi nghĩ đến đây, hình càng thêm run rẩy như cành liễu phất phơ trong gió, cho đành lòng.

Mộ Dung Thư cau mày Thẩm trắc phi, tình cảm của nàng đối với Vũ Văn Mặc quả nhiên vô cùng sâu nặng, cam nguyện cũng .

– Gia, Nhu nhi thể rời khỏi . Gia cho Nhu nhi ở ? Sau Nhu nhi nhất định an phận thủ thường, tuyệt đối sẽ gây những việc lương tâm như thế nữa. Hoặc nếu gia cảm thấy khó xử, thì cho Nhu nhi nô tì cũng , chỉ cần thể ở phủ Nam Dương Vương, ở bên cạnh gia chuộc tội, Nhu nhi cam tâm tình nguyện, dám mong gì hơn.

Hai mắt Thẩm Nhu đẫm lệ gương mặt chút đổi của Vũ Văn Mặc.

Ngay tại lúc đó, Mộ Dung Thư bắt gặp tròng mắt đen sâu thẳm của Vũ Văn Mặc lóe lên một cái, lập tức vẻ như càng sâu thẳm.

Thẩm Nhu vô cùng sợ hãi. Kỳ thực giờ khắc đúng là nàng đang đánh cược, đánh cược Vũ Văn Mặc còn chút yêu thương nàng. Dù , hiện tại nàng hèn mọn như thế, hèn mọn đến mức chỉ cần đẩy một chút nàng sẽ rơi vực sâu vạn trượng.

– Vương gia, giấy mực chuẩn .

Thanh Bình bưng bút mực, con dấu đến cho Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc gật đầu, Thanh Bình bèn trải giấy trắng lên bàn, hai bên dùng nghiên mực chận , đó đưa bút lông chấm mực cho Vũ Văn Mặc.

Mộ Dung Thư bàn tay nắm bút lông của , dường như chút run rẩy, nhưng vẫn hạ bút.

– Gia! Đừng!

Thẩm Nhu để ý hình tượng ôm chặt đùi Vũ Văn Mặc, than cầu khẩn ngăn :

– Gia, cho Nhu Nhi một cơ hội ?

– Nhu Nhi, khi ngươi gây những chuyện như thế đáng lẽ nên nghĩ đến hậu quả . Bổn vương cách nào tha thứ cho ngươi.

Giọng Vũ Văn Mặc trầm thấp. Dứt lời, chút do dự đặt bút.

Thẩm Nhu rụt tay , té xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng ngẩng đầu Vũ Văn Mặc. Có vẻ như lúc đây nàng mới phát hiện, dường như nam nhân từng yêu nàng. Đột nhiên tỉnh ngộ, ân ái ba năm qua, lẽ chỉ là ảo tưởng của nàng. Nàng bao giờ chân chính trái tim nam nhân . Cho nên lúc đối với lời khẩn cầu của nàng mới thể lạnh lẽo vô tình như thế.

– Gia, cho tới bây giờ từng yêu , đúng ?

Thanh mai trúc mã yêu sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm ? Hoặc là từ lúc bắt đầu nàng lầm?

Tay Vũ Văn Mặc đang dừng , vẫn trả lời mà là xong hưu thư đưa cho Thẩm Nhu, đó dùng giọng đều đều hề gợn sóng :

– Nhu nhi, ngươi để ý phận gả cho bổn vương chỉ vì yêu ?

Nghe , sắc mặt vốn tái nhợt đến rợn của Thẩm Nhu lúc càng trắng hơn vài phần, môi nàng run run , ngay từ đầu ? Cho nên mới biểu hiện giả dối trong ba năm ?

nàng thật tâm yêu . Thời niên thiếu gặp ái mộ, để ý danh phận gả cho . Đồng thời nàng là Nhị tiểu thư dòng đích nữ của Thẩm gia, mang trách nhiệm nặng nề, nàng là mật thám, nhưng bao giờ nghĩ tới việc thương tổn . Hơn nữa nhờ nàng ở phủ Nam Dương Vương, Hoàng thượng mới thể buông lỏng cảnh giác đối với . Nếu cũng , còn hưu nàng? Chỉ vì nàng những chuyện ư?

Lặng lẽ quan sát thần sắc hai , hàng mi Mộ Dung Thư khẽ run rẩy. Vũ Văn Mặc và Thẩm Nhu trong lúc đó là thanh mai trúc mã đơn giản như , chẳng lẽ là một tuồng kịch bằng mặt nhưng bằng lòng? Cùng lắm cũng chỉ là một cái phủ Nam Dương Vương, nhiều âm mưu như ? Bỗng nhiên, trong lòng Mộ Dung Thư như bừng tỉnh, chẳng lẽ hết thảy đều quan hệ với hoàng đế?

– Ngươi thể mang theo của hồi môn.

Vũ Văn Mặc trầm giọng .

Của hồi môn? Mộ Dung Thư về phía Vũ Văn Mặc. Có lẽ trong lòng Vũ Văn Mặc còn Thẩm Nhu. Dù phụ nữ phạm thất xuất chi điều hưu thì thể mang đồ cưới . Không cũng , đồ cưới bên , cuộc sống ngày của Thẩm Nhu sẽ cực kì bi thảm. Vũ Văn Mặc như cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, đến mức lãnh huyết vô tình. Bất kể giữa bọn họ âm mưu gì và Thẩm Nhu từng thương tổn bao nhiêu thì nàng cũng bạn bên cạnh gần ba năm.

Có lẽ chuyện khó xử vốn nên để Vũ Văn Mặc nhúng tay . Mộ Dung Thư hề khó chịu khi Vũ Văn Mặc đành lòng, nàng tự hỏi, quá vô tình?

– Ha ha ha …

Thẩm Nhu nở nụ . Nàng chậm rãi gắng gượng lên, cầm hưu thư trong tay đưa tới mặt, nét chữ rồng bay phượng múa đó, ánh mắt tuyệt vọng vô cùng, tự giễu khẽ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-183.html.]

– Tạ ơn vương gia.

Nàng thật sự hối hận , nhưng còn đường đầu . Nàng tiếp tục cầu xin mà xoay , từng bước một thong dong khỏi nhà kề.

Lúc ngang qua Mộ Dung Thư, đôi mắt vô cùng bình tĩnh, một lời, rời bỏ cuộc sống gần ba năm ở phủ Nam Dương Vương. Giờ khắc , Thẩm Nhu thật ngờ, khi nàng rời khỏi nơi đây, chờ đón nàng phía chính là nhân tình nóng lạnh thế gian, vì nên nàng hối hận, đồng thời cũng cách nào thừa nhận!

Tú Ngọc đang quỳ đất Thẩm Nhu cô đơn rời , nhất thời cắn răng tiếng động đau đớn. Bất kể thế nào, Thẩm Nhu vẫn là chủ tử của nàng. hôm nay, nàng vì ruột mà bán Thẩm Nhu!

Tình cảnh khỏi cho xốn xang thổn thức, e rằng ai nghĩ tới kết quả như thế. Dù , lúc khi Thẩm Nhu gả đến phủ Nam Dương Vương vinh quang chói lọi cỡ nào, hiện giờ cũng mới qua ba năm mà thôi.

– Chuyện còn ngươi giải quyết .

Vũ Văn Mặc dậy rời khỏi. Giọng trầm thấp, hình như vẻ uể oải.

Nghe , Mộ Dung Thư kinh ngạc Vũ Văn Mặc, đúng lúc cùng đôi mắt vẻ mệt mỏi của chạm . Nơi mỗi đều mục đích của chính , nàng cũng . Nàng tự bảo vệ , sống sót, cho nên buộc cùng Thẩm Nhu, Thẩm quý phi là địch, nắm chặt nhược điểm của họ quyết buông tha, đó phản kích, khiến hai đó cách nào chống đỡ uy h.i.ế.p tính mạng của nàng. , trong trò chơi sinh tử , nàng hề bận tâm, thậm chí từng nghĩ tới việc Vũ Văn Mặc cũng sẽ thương, cũng sẽ mỏi mệt?

Nam nhân là một Nam Dương vương gia trách nhiệm! Thẩm Nhu cũng chính là trách nhiệm của .

Trong lòng run lên một cái, nàng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ yêu nàng, nhưng giữa nàng và điểm chung, bởi thể một đời một kiếp với nàng, mà nàng chấp niệm như thế…

Thật lâu , Mộ Dung Thư trả lời:

– Được.

Vũ Văn Mặc đến mặt nàng, dùng giọng chỉ hai thể :

– Buổi tối bổn vương đến.

– Vâng.

Mộ Dung Thư bóng lưng rời thoáng chút thất thần, lòng chợt một tia khác thường.

Chờ xa nàng mới thu hồi ánh mắt, một nữa về phía hai quỳ mặt đất, Thu Cúc và Tú Ngọc.

Mặt chút đổi lướt qua mặt hai trở về ghế chủ vị phía .

– Các ngươi còn thì .

Đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Thư quét qua hai , lạnh giọng hỏi. Khi tới Thu Cúc, ánh sáng lạnh trong mắt càng sâu. Từ tới nay nàng luôn tuân theo tôn chỉ, khác kính nàng một thước, nàng kính một trượng, nếu như dám khi dễ nàng, nàng nhất định trả gấp bội.

Nghe , Tú Ngọc lập tức dập đầu lạy ba cái, cầu:

– Nô tì sai. Biết nên những việc trời đất dung tha, nhưng nô tì cuối cùng vẫn là phận tớ, mệnh lệnh chủ tử nô tì thể cãi lời. Chuyện cho tới bây giờ, chủ tử phạt, nô tì cũng thể may mắn thoát khỏi. Chỉ hy vọng vương phi cần liên lụy vô tội, tha cho nô tì. Kiếp nô tì nhất định báo đáp đại ân đại đức của vương phi.

Mộ Dung Thư vốn cũng liên lụy đến vô tội, sai Vân Mai đưa của Tú Ngọc đến cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất. Tú Ngọc thông minh, cầu xin nhiều cũng vô dụng.

– Ngươi yên tâm. Người phạm sai lầm là ngươi, sẽ liên lụy đến của ngươi.

– Tạ ơn vương phi!

Tú Ngọc gục đầu đất trả lời.

– Người tới, giao Tú Ngọc cho môi giới bán .

Mộ Dung Thư về phía mấy bà tử cửa lệnh.

Tuy rằng hết thảy đều do Thẩm Nhu chủ mưu còn Tú Ngọc cũng chỉ là theo lệnh việc, nhưng nha đầu Tú Ngọc quá mức thông minh, trung thành với Thẩm Nhu, khó đảm bảo tương lai sẽ trả thù, thích hợp giữ trong phủ.

Loading...