Từ tới nay Mộ Dung Thư tự tin tài nấu nướng của , tất nhiên thông qua cách chế biến của nàng, tô canh cá sẽ thơm ngon đến mức nào. Có điều, vẫn là câu , ăn nhiều .
Sau khi tô canh cá đặt lên bàn, hoàng đế hơn mười lát thịt mỏng trong bát canh thì kinh ngạc.
– Không là hai con cá ư? Sao chỉ vài miếng thịt như thế?
Chẳng lẽ là Mộ Dung Thư âm thầm động tay động chân, đổi cá?
Đối với sự nghi ngờ của hoàng đế, Mộ Dung Thư thầm mắng một tiếng, thật đúng là lòng hẹp hòi! Lão già nhà ông ngự tứ ban thưởng, nàng nào dám vàng thau lẫn lộn? Trong lòng lạnh vài tiếng, mặt mang một chút nhạt kính cẩn hữu lễ trả lời:
– Cá bỏ bớt nội tạng, đầu, da thì phần thịt còn cũng nhiều, mà nấu canh cá quan trọng nhất đó là phần thịt .
Mộ Dung Thư giải đáp thắc mắc của hoàng đế xong bèn bên cạnh Vũ Văn Mặc, đó hiệu cho Hồng Lăng phía và nha bên cạnh Vũ Văn Mặc múc hai chén canh cá đưa cho hai .
Dưới ánh mắt sắc bén như chim ưng của hoàng đế, Mộ Dung Thư cầm thìa bắt đầu dùng canh, cũng ăn một lát thịt cá. Nhất thời khuôn mặt nở rộ nụ tươi như hoa.
– Không hổ là vật quý hiếm Hoàng Thượng ngự tứ, vô cùng ngon miệng! Hoàng Thượng, vương gia, nhanh dùng khi còn nóng, nếu để nguội e rằng hương vị sẽ thế nữa!
Đôi đồng tử của Hoàng đế co , nhíu nhíu mày, về phía Vũ Văn Mặc.
Dưới ánh mắt sắc bén của Hoàng đế, Vũ Văn Mặc từ tốn ăn một miếng, cũng hai mắt tỏa sáng, trong miệng cảm nhận thịt cá tươi ngon non mềm, quả nhiên là mĩ vị khiến khác khen ngợi, bèn gật đầu lia lịa chút nào giả vờ.
– như vương phi , đây đúng là món cá ngon nhất mà thần từng ăn trong đời!
Sau khi hai đều ăn qua thì đôi mày của hoàng đế càng thêm nhíu chặt. Đây là chuyện gì xảy ? Trưa nay, thái giám thử ăn dùng xong thì trong vòng một thời gian ngắn ngủi trúng độc mà chết. Có điều khi chết, tên thái giám cũng khen dứt lời rằng cá ăn ngon vô cùng, biểu hiện mặt khác gì vẻ mặt hai giờ khắc .
Nén nghi hoặc trong lòng tránh hai phát hiện điều khác thường, hoàng đế cũng sai thái giám xuất cung theo ăn thử.
Sau hơn nửa canh giờ, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư vẫn gì khác thường, mà thái giám phía cũng thế. Trong lòng hoàng đế trầm xuống, chẳng lẽ bản loài cá độc? Trong lúc Hoàng đế đang nghi ngờ, suy nghĩ xem nên ăn ăn thì chợt Vũ Văn Mặc :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-187.html.]
– Hoàng Thượng ăn ? Chẳng lẽ là nhường thần và vương phi thưởng thức?
– Nếu thế thì thần cảm tạ hoàng thượng muôn phần. Tạ Hoàng Thượng ban cho. Thế nhưng, nếu Hoàng Thượng chê tay nghề thần , xin nhấm nháp một chút . Thần tin là Hoàng Thượng sẽ thất vọng .
Mộ Dung Thư ngẩng đầu, khẽ .
Nàng và Vũ Văn Mặc kẻ xướng hoạ khiến hoàng đế tìm lý do từ chối, sắc mặt chút khó coi, sự hầu hạ của thái giám, miễn cưỡng ăn một miếng.
Thức ăn chạm đầu lưỡi, đúng là khiến kinh ngạc. Cá quả nhiên là mĩ vị thế gian! Trách những từng ăn qua vô cùng tán thưởng, thì quả thực như thế! Nghĩ đến đó thấy thật sự là quá hời cho Vũ Văn Mặc! Tổng cộng ba con đưa cung thì hết hai con ban cho Vũ Văn Mặc! Xem , hẳn vấn đề là ở mấy con cá .
Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư hai mặt . Trong mắt hai đều thấy ý , chuyện coi như giải quyết! Có điều hai cũng quá yêu thích mĩ vị , chỉ ăn vài miếng thôi.
Hoàng đế khác, mĩ vị như thế, tất nhiên ăn nhiều hơn một chút. Hơn nửa canh giờ , bữa cơm chiều mới chấm dứt, vì mưu kế thành, hoàng đế vui vẻ rời .
Ngày hôm .
Sau buổi cơm trưa, thái giám trong cung đến tuyên chỉ.
Sau khi nhận thánh chỉ Mộ Dung Thư liền chờ ở sương phòng. Không đầy một lát, thái giám đưa mười nữ tử dung nhan xinh , dáng quyến rũ tuyệt luân tiến sương phòng.
– Nô tì tham kiến vương phi, thỉnh an vương phi.
Mười cô gái cùng cúi hành lễ. Quả nhiên là trăm hoa đua nở, khiến khác mở rộng tầm mắt, thấy cũng là qua huấn luyện.
Mộ Dung Thư về phía mười , nhẹ giọng hỏi:
– Các ngươi là tiểu mĩ nhân mà Hoàng Thượng ban cho vương gia?
Hôm qua, mưu kế của Hoàng đế thành nên cam lòng, ngày hôm nay đưa đến mười đại mỹ nhân, cố ý chọc tức nàng? Trách nàng tối hôm qua xen việc của khác, tự chế biến món cá nóc?