Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 206

Cập nhật lúc: 2024-12-03 15:08:34
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ơ, Thu Diệp Nhị thiếu gia khi nào? Lại còn đưa lên di nương? Dung nhi, ngươi chuyện ?

Xuân Mai đưa mắt về phía dáng nho nhỏ đang chạy tới của Thu Diệp, hỏi Mộ Dung Thư bên cạnh.

Mộ Dung Thư lắc đầu.

– Ta cũng .

Nàng Thu Diệp nghĩ thế nào để ý lời dặn của nàng. Ngay cả chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n mà Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư cũng thể , để nàng . Cử chỉ của Nhị thiếu gia càng cho thấy rõ, Thu Diệp phát hiện bí mật của . Mà nha đầu Thu Diệp , coi lời nàng như gió thoảng bên tai!

Trách hai ngày nàng như chìm trong yêu đương, luôn ngây ngô!

– Ngay cả ngươi cũng ?

Xuân Mai kinh ngạc. Thu Diệp là ở cùng phòng với Dung nhi đó, hơn nữa quan hệ hai , đôi khi nàng còn thấy ghen tị, kết quả là chuyện gì xảy ?

Thu Diệp chạy đến mặt hai , màu đỏ ửng là do chạy là bởi hạnh phúc với việc vui đến gần. Nàng nắm tay Mộ Dung Thư và Xuân Mai, thẹn thùng :

– Lát nữa Nhị thiếu gia sẽ với Ngũ thiếu gia , sẽ rời khỏi Nhã Đức Uyển, thời gian sẽ đến thăm các ngươi.

Nhắc tới Nhị thiếu gia, mặt nàng càng đỏ hơn. Thế nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Dung Thư, nàng nũng lắc lắc cánh tay Mộ Dung Thư.

– Dung nhi, ngươi đừng lo lắng. Ta lựa chọn thế nào. Nhị thiếu gia thật sự đối xử với . Ta vẫn luôn gả cho một nam tử như . Ta bận tâm và lo lắng của ngươi, nhưng Nhị thiếu gia là thật sự yêu thích . Nhị thiếu gia , ngày nhất định sẽ đối xử với thật , tuyệt đối sẽ để cho chịu bất kì thiệt thòi gì.

Nghe , trong lòng Mộ Dung Thư trầm xuống. Nàng vốn còn khuyên bảo Thu Diệp đừng để nam nhân lừa gạt, nhưng mắt thấy Thu Diệp thế, nàng hiểu , ngay cả nàng thuyết phục cỡ nào, Thu Diệp cũng nhất định sẽ đổi ý. Hơn nữa, nàng hiểu suy nghĩ của Thu Diệp, nàng cho rằng gả cho Nhị thiếu gia thể cuộc sống hơn, mà nếu nàng ngăn cản, càng nhiều càng khiến Thu Diệp trách móc và oán hận, cuối cùng cũng chẳng gì.

Thu Diệp dè dặt cẩn trọng quan sát vẻ mặt Mộ Dung Thư, xem nàng đang tức giận lập tức tiến lên lắc lắc cánh tay Mộ Dung Thư.

– Tin .

Nếu cuộc sống của nàng giống Hạ Hoa, nàng cũng đành chấp nhận. Thế nhưng, Nhị thiếu gia dịu dàng với nàng, ngày nàng nhất định sẽ rơi kết cục như Hạ Hoa.

Mộ Dung Thư nên lời trong lòng là mùi vị gì, bởi nàng quá rõ lúc nàng thể gì. Vì cứu mà nhận lấy oán hận, loại chuyện nàng tuyệt đối dính . Huống hồ với tính tình như Thu Diệp nếu trải qua vài việc, e là vĩnh viễn cũng nên lựa chọn thế nào. Nàng quá nhiều, cũng quá nhiều.

Đây là con đường Thu Diệp tự lựa chọn, nàng quyền can thiệp.

– Ừ.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt đáp.

– Ngươi giỏi lắm Thu Diệp, thật sự là , Nhị thiếu gia coi trọng! Tương lai nếu trải qua ngày lành cũng đừng quên chúng đó. Ôi chao! Khó trách, thật là khó trách, hai ngày ngươi cứ như kẻ mất hồn, thì trong lòng là Nhị thiếu gia. Hay cho Thu Diệp ngươi, còn thèm sớm cho chúng một tiếng. Hiện thời khác đều , và Dung nhi cuối cùng!

Xuân Mai đẩy Thu Diệp một chút, vờ cả giận .

Thu Diệp thấy Mộ Dung Thư lạnh nhạt, hề tỏ tức giận, liền yên tâm, với Xuân Mai:

– Những việc thế thể lung tung? Nếu Nhị thiếu gia ưa thích , như là dọa ? Hơn nữa, lúc cũng xác định, Nhị thiếu gia thể yêu thích chứ?

Càng Thu Diệp càng lộ vẻ ngọt ngào, khiến Xuân Mai mà phát ghen.

– Được , . Ta , chúng là hảo tỷ , ngươi nghĩ rằng sẽ trách tội ngươi ? Ngươi thể một kết quả , và Dung nhi đều mừng cho ngươi.

Nghe , Thu Diệp đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.

Mộ Dung Thư khẽ cong môi nhạt, đưa mắt về phía , đối diện một vị nam tử mặt mũi như ngọc mặc hoa phục và một nữ tử hoa nhường nguyệt thẹn. Hai chậm rãi đến. Tuy từng thấy qua hai nhưng nàng cũng thể đoán , nếu nhầm, đây chính là Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư.

– Ồ? Sao Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư cùng ?

Đang lúc Xuân Mai rộ lên chợt thấy phía , Nhị thiếu gia Triệu Khiêm và Tam tiểu thư Triệu Phỉ. Trong lòng bỗng nổi lên nghi hoặc, bình thường Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư ít ui tới, càng hiếm khi đến Nhã Đức Uyển, hôm nay cùng ? Chẳng lẽ là vì Thu Diệp?

Đang lúc nghi hoặc, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ tới mặt các nàng.

– Bái kiến Nhị thiếu gia, Tam cô nương.

Ba cùng xoay hành lễ.

– Tất cả lên , thiếu gia các ngươi ở đây ?

Nhị thiếu gia tác phong nhanh nhẹn hỏi. Ánh mắt rơi Mộ Dung Thư. Nữ tử quả thật như thiên tiên, đời hiếm thấy. Trách Triệu Sơ để ý đến thế.

Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Triệu Khiêm, Mộ Dung Thư nhẽ nhíu mày, gã đàn ông như sói đói thật đáng khinh! Uổng cho bộ mặt con đẽ của !

– Ngũ thiếu gia đến chỗ Đại thiếu gia ạ.

Xuân Mai vội trả lời.

Thu Diệp thấy Nhị thiếu gia thì thả lỏng tay Xuân Mai , ở phía Nhị thiếu gia Triệu Khiêm, mang dáng vẻ như một nàng dâu nhỏ.

Mà khi nàng đến phía Triệu Khiêm, Mộ Dung Thư rõ ràng bắt gặp trong mắt tiểu thư khuê các Triệu Phỉ loé lên một tia âm độc.

Thấy thế, trong lòng Mộ Dung Thư vang lên một tiếng chuông cảnh báo. Quả nhiên, thể đơn giản như Thu Diệp nghĩ!

Hiển nhiên, Triệu Phỉ cũng phát hiện Mộ Dung Thư. Dung mạo của nàng cho là mỹ nhân nhất Bình Thành, mà lúc nàng phát hiện, dung mạo nha thế nhưng còn hơn nàng một bậc! Trong lòng nàng lập tức sinh vài phần chán ghét.

– Ngươi chính là nha đầu mà cách đây mấy ngày Ngũ ca mang về? Lớn lên thật là lẳng lơ quyến rũ. Trách cho Ngũ ca thất hồn lạc phách.

– Phỉ Nhi, chúng hẳn nên vui cho Ngũ . Nhiều năm như cũng thành . Hơn nữa bên ngay cả một nữ nhân cũng . Trước ngoài đều đồn đại Ngũ thích nam sắc, hại mẫu lo lắng thôi. Hiện thời bên một mỹ nhân tuyệt sắc như , đương nhiên Ngũ sẽ động lòng. Chậc chậc, thật ngờ Ngũ diễm phúc như thế.

Triệu Khiêm càng Mộ Dung Thư trong lòng càng rung động, như thiên hạ hiếm thấy, thật vài phần ghen tị.

Thế nhưng, chờ Triệu Sơ cưới thê tử , mỹ nhân vắng vẻ, lẽ sẽ cơ hội. Dù , ngay cả em ruột của đều thể nắm trong lòng bàn tay, cũng đủ để rõ năng lực của .

Khi trong lòng đang nghĩ đến chuyện dơ bẩn đáng khinh như , Triệu Phỉ ăn dấm chua. Trước mấy lời ca ngợi đều dành cho nàng, hôm nay một nha đầu phận đê tiện như đoạt ! Xem dáng vẻ Triệu Khiêm, chắc chắn động lòng với tiện nha đầu .

– Nhìn vẫn là một tiện nha đầu. Ngũ ca cũng chỉ chơi đùa mà thôi.

Nghe , Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Triệu gia là một gia tộc lớn như thế, lắm nữ tử lên phòng khách thế (ăn bừa bãi, xử sự)? Nói những lời thô tục.

– Nhị thiếu gia, giờ ?

Thu Diệp Triệu Sơ ở đây, chút lo lắng hỏi.

Vừa Nhị thiếu gia đồng ý với nàng, hôm nay sẽ dẫn nàng về Văn Thanh Uyển, đó cho nàng di nương.

Sau nàng coi như là nửa chủ tử.

Nhị thiếu gia vẻ thâm tình Thu Diệp, mặt Mộ Dung Thư, Xuân Mai, Triệu Phỉ cầm tay nhỏ bé của Thu Diệp, ôn nhu :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-206.html.]

– Không bằng, tiên ngươi đến Văn Thanh Uyển cùng chứ? Ngũ đến chỗ đại ca cũng khi nào mới về. Dù nếu đến chỗ đại ca tìm Ngũ để chuyện của chúng , e là , chúng chờ một chút ?

Nghe , vành mắt Xuân Mai đỏ lên. Nàng thật mừng Thu Diệp. Xem , Nhị thiếu gia đối xử với Thu Diệp thật là ! Dịu dàng như thế. Có điều…

Chân mày Mộ Dung Thư càng cau chặt. Nếu Thu Diệp chút rụt rè, quá ngu xuẩn thì đừng gật đầu với Triệu Khiêm! Nếu như đồng ý, nàng sẽ thèm để ý nữa, bất kể Thu Diệp .

Thu Diệp sự dịu dàng của Triệu Khiêm hòa tan, hiện thời thể nghĩ nhiều, hai gò má hiện lên rặng mây đỏ hồng, cúi đầu đáp:

– Vâng.

Lòng Mộ Dung Thư trầm xuống, lúc xem còn đường .

– Thế hình như chút hợp quy củ? Hiện tại Thu Diệp vẫn là của Nhã Đức Uyển, nếu nàng sự đồng ý của Ngũ thiếu gia mà đến Văn Thanh Uyển, sợ là bất kính với thiếu gia.

Xuân Mai cau mày .

Tâm địa Xuân Mai từ tới nay vốn thẳng thắn, hiện thời chuyện còn liên quan đến Thu Diệp, nàng càng tỏ nóng nảy. Thật nàng cũng chỉ suy nghĩ cho Thu Diệp, hiện thời danh phân theo Nhị thiếu gia, nếu ngày nâng di nương, đời của nàng coi như huỷ!

– Ngươi chính là Xuân Mai ? Ngươi cũng thấy đấy, nhị ca và Thu Diệp tình đầu ý hợp, Thu Diệp cũng cùng nhị ca Văn Thanh Uyển, ngươi cũng đừng quá quan tâm. Một lát Ngũ ca trở , nhị ca sẽ tới.

Triệu Phỉ chút kiên nhẫn đối với lời của Xuân Mai. Bất quá mặt vẫn lộ nụ giả dối. Dù cô nương Xuân Mai cũng là Triệu Sơ tín nhiệm. Xuân Mai cắn chặt răng, còn khuyên Thu Diệp, đây chính là chuyện liên quan đến danh dự của một nữ nhân và hạnh phúc cả đời mà! Thu Diệp cứ theo Nhị thiếu gia thế , nếu Nhị thiếu gia thật sự nâng nàng di nương thì , nhưng ngược , nàng cũng đừng mong thể ngẩng đầu .

Hai tay Thu Diệp xoắn cùng một chỗ, Xuân Mai , trong lòng cảm thấy khó chịu, cắn răng về phía Xuân Mai,

Không Xuân Mai là cố ý đó chứ? Nhìn thấy Nhị thiếu gia đối xử với nàng như nên ghen tị? Thành mới ngăn cản nàng?

Người nãy giờ im lặng, Mộ Dung Thư thấy vẻ mặt Thu Diệp thì hai mi đang nhíu chặt dần dần giãn , kỳ thực cũng thể thông cảm cho Thu Diệp. Lòng của Xuân Mai chỉ nhận lấy oán hận của Thu Diệp. Nàng giữ chặt cánh tay Xuân Mai, lên tiếng:

– Chúng quyền quản chuyện của chủ tử. Huống hồ chẳng Thu Diệp cũng gật đầu đồng ý đó ? Đi thôi, chúng cũng còn nhiều việc đấy.

Xuân Mai cam lòng thoáng qua Thu Diệp, còn tiếp gì đó, nhưng khi thái độ Mộ Dung Thư, nàng liền ngậm miệng , trong lòng nghĩ: cũng đúng, đây chính là Thu Diệp tự lựa chọn, nàng quyền bác bỏ, huống hồ, thái độ của Thu Diệp, vẻ như cũng nàng quản.

– Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, chúng nô tỳ việc. Cáo lui.

Xuân Mai và Mộ Dung Thư cùng hành lễ, đó lướt qua mặt ba bọn họ.

Thu Diệp luôn luôn cúi đầu, hai tay vẫn xoắn cùng một chỗ.

Ánh mắt Triệu Khiêm si mê bóng lưng Mộ Dung Thư lúc rời , nàng thật đúng là yêu nghiệt, dáng vẻ thướt tha mềm mại! Trong phủ đến một hai trăm nữ nhân, thế nhưng một nào có thể so với nàng! Nghĩ đến đây, cảm giác bụng một trận xôn xao.

– Còn cái gì? Đi thôi.

Triệu Phỉ trừng Triệu Khiêm một cái, âm thanh lạnh lùng .

– Tam nên tức giận, chỉ là cảm thấy nha đầu cũng khá xinh mà thôi.

Triệu Khiêm lưu luyến rời mắt khỏi bóng lưng Mộ Dung Thư phía xa xa, đầu ôn nhu giải thích với Triệu Phỉ.

Triệu Phỉ mím môi , nếu e ngại bên cạnh , e là bổ nhào trong n.g.ự.c Triệu Khiêm tìm kiếm an ủi. Triệu Khiêm là một kẻ ong bướm tung hoành chốn bụi hoa, hiểu rõ nữ nhân.

Thu Diệp ở phía hai dường như thấy mắt mày giữa bọn họ, điều hai bàn tay xoắn ống tay áo trở nên trắng bệch.

– Tam ngươi nếu cứ tiếp tục ngang ngạnh như thì cũng đừng hối hận thể gả .

Triệu Khiêm khẽ, trêu chọc.

– Tam tiểu thư dung mạo như thiên tiên, thể gả chứ? Khắp Bình Thành chúng bao nhiêu công tử danh môn vọng tộc tới cầu hôn đó.

Thu Diệp ngẩng đầu, mặt một tia khác thường, mà là nịnh nọt .

Nghe , Triệu Khiêm và Triệu Phỉ hai mặt , đó đều ôn hòa với Thu Diệp. Triệu Khiêm nắm hai vai Thu Diệp, ôn nhu :

– Đi thôi, cơm chiều gia sai chuẩn món ngon cho ngươi. Có thể một mỹ nhân như ngươi , hôm nay gia thật cao hứng.

– Vâng.

Thu Diệp gật đầu, mềm mại như chim nhỏ nép , Triệu Khiêm ôm lấy hai vai về phía Văn Thanh Uyển. Trên đường , thấy tình cảnh đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, đó nhanh chóng như chuyện gì.

Chỉ trong một canh giờ, chuyện Thu Diệp truyền khắp ngóc ngách trong ngoài Triệu phủ. Dù trong vài ngày ngắn ngủi hai đại nha xuất từ Nhã Đức Uyển trở thành nữ nhân của các chủ tử, tuy rằng kết quả của Hạ Hoa thê thảm, nhưng cũng thể khẳng định là Tam thiếu gia sủng ái. Mà Thu Diệp, dáng vẻ quý trọng của Nhị thiếu gia, cũng tệ lắm!

Lập tức, ít nha nhân cơ hội đến Nhã Đức Uyển, phần lớn đều mong tương lai chừng chủ tử coi trọng, như , từ nay về sẽ thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Trong phòng, khuôn mặt Xuân Mai như phủ mây đen.

– Sao Thu Diệp thể hồ đồ như thế? Dù cho Nhị thiếu gia đối xử với nàng nữa cũng thể danh phận theo . Nếu thì khác gì Hạ Hoa? Tuy rằng Nhị thiếu phu nhân tàn nhẫn như Tam thiếu phu nhân nhưng cũng hiền lành gì. Nàng như , khó tránh sẽ thiệt thòi.

Xuân Mai cắn răng , vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

Mộ Dung Thư lạnh nhạt, vỗ vỗ mu bàn tay Xuân Mai.

– Ngươi nên những lời . Đây là con đường Thu Diệp tự lựa chọn. Nàng cho là đúng. Ngươi nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô dụng. Không chừng còn khiến khác oán hận đấy.

Đây là thói hư tật của nhiều .

– Ừ. Ta , ánh mắt lạnh lẽo của Thu Diệp, từng thấy qua. Kỳ thực, cũng cho nàng mà thôi.

Xuân Mai thở dài một tiếng .

– Xuân Mai, còn nửa năm là ngươi sẽ thành ?

Con ngươi đen của Mộ Dung Thư chớp động, rót cho mỗi một chén đó sang chuyện khác.

Vừa nhắc tới thành , mây đen khuôn mặt của Xuân Mai bỗng tiêu tán, ngược lộ vẻ ngượng ngùng của một cô gái xuân thì.

– Ừ. Sau nửa năm nữa sẽ thể ở đây hầu hạ Ngũ thiếu gia, cũng thể ở chung với ngươi. Đến lúc đó thể đến quản sự phòng bếp.

Mộ Dung Thư khẽ :

– Ngươi đó, mỗi nữ nhân đều một ngày . Sau ngươi thành cũng nên nóng nảy như hiện giờ, chững chạc một chút. Đây là lễ vật chúc mừng ngươi thành .

Nàng lấy một miếng ngọc bội trong đưa cho Xuân Mai.

Ngọc bội là lấy ở phủ Nam Dương Vương lúc rời , thứ duy nhất mà nàng mang theo. Chất lượng thượng thừa, ước chừng thể đổi năm sáu trăm lượng bạc.

– Ngọc bội là hàng cực phẩm, ngươi thể vật quý trọng như ? Ta thể nhận. Ngươi nên giữ bên , lập gia đình còn thể đồ cưới.

Xuân Mai lớn lên ở Triệu phủ, nhận khá nhiều vật quý giá nên nàng ngọc bội quý.

Loading...