Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 208

Cập nhật lúc: 2024-12-03 15:08:37
Lượt xem: 177

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Dung Thư lặng yên , ngọn cây ngoài cửa sổ từng cơn gió phất qua, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng.

– Ngươi nhất định ngốc đúng ? Biết rõ chuyện của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư vẫn muốn gả cho . Đây cũng là điều khiến do dự, nhưng đó thông suốt. Chỉ cần Nhị thiếu gia yêu thích , đối xử với , hết thảy những chuyện khác đều quan trọng.

Thu Diệp thẹn thùng e lệ .

Dứt lời, nàng nắm tay Mộ Dung Thư, lên.

– Ngươi yên tâm, Nhị thiếu gia căn bản ngày đó phát hiện và Tam tiểu thư là . Sau cũng sẽ nhắc tới nữa. Vì ngươi đừng lo. Dung nhi, ngươi sẽ chúc phúc cho ?

Nghe , Mộ Dung Thư khẽ nhếch khóe môi, xoay về phía Thu Diệp.

– Thu Diệp, hiện tại nữa thì ngươi đều đổi chủ ý đúng ?

Nàng cần xác nhận một , coi như cho Thu Diệp thêm một cơ hội.

Thu Diệp khẽ cắn môi, do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

, Dung nhi. Ta quyết định . Vì , chúc phúc ?

– Được, chỉ cần ngươi hối hận là . Ta thật tình hi vọng Nhị thiếu gia đối xử với ngươi.

Mộ Dung Thư rút tay , thần sắc hờ hững .

Hiện thời, nàng cũng chỉ hy vọng Triệu Khiêm xuống tay cần quá ác, dù Thu Diệp khư khư cố chấp, cho dù nàng lòng cũng giúp .

Nghe thấy lời chúc mừng của Mộ Dung Thư, Thu Diệp vô cùng vui vẻ.

– Thật quá. Dung nhi, ngươi mới còn lo lắng, chỉ sợ về ngươi sẽ để ý . Ở trong phủ, xem ngươi như bạn . Cũng chỉ ngươi thật tình đối xử với . Xuân Mai vĩnh viễn cho khác cảm giác cao cao tại thượng, nàng là gia sinh tử (kiểu như đời qua đời đều là nô tài của phủ), mạng so với chúng hơn nhiều. Hôm qua nàng nhiều cản trở Văn Thanh Uyển, lẽ là ghen tị kết quả . Dung nhi, ngươi yên tâm, sống , tuyệt đối sẽ quên ngươi.

Mí mắt Mộ Dung Thư run lên một cái, lòng bàn tay đầy mồ hôi dần dần phục hồi. Quả thật nàng đoán sai!

– Xuân Mai chỉ quá lo lắng cho ngươi thôi, nên nghĩ nhiều. Bây giờ cũng còn sớm, ngươi nên về Văn Thanh Uyển . Ta ăn cơm trưa xong đến thư phòng hầu hạ Ngũ thiếu gia.

Mộ Dung Thư dậy, sắp xếp bần ghế với Thu Diệp.

Không hiểu do lúc lòng Thu Diệp ngập tràn mừng rỡ, bởi từ tới nay Mộ Dung Thư giỏi ngụy trang, nàng phát hiện thái độ Mộ Dung Thư, vui vẻ gật đầu trả lời:

– Ừ. Ta , thời gian trở thăm ngươi.

Nàng mới một lúc thì Xuân Mai mang vành mắt đỏ hoe bước .

– Dung nhi. Ngươi cũng , thật lòng hi vọng nàng . Ta thể ngờ nàng nghĩ về như thế.

Xuân Mai một bên chảy nước mắt, một bên ấm ức .

Mộ Dung Thư thấy thế, nhẹ giọng an ủi:

– Đừng nghĩ nhiều. Nàng chỉ nhất thời mê mẩn tâm trí.

Nàng lấy khăn lụa lau nước mắt má Xuân Mai.

– May mà lúc ngươi kéo , ngăn tiếp tục hết. Bằng thêm hai câu nữa, chừng ở trong lòng Thu Diệp nghĩ là phá hoại hạnh phúc của nàng. Tuy rằng nàng nghĩ như nhưng vẫn hi vọng nàng thể sống , hi vọng Nhị thiếu gia thật lòng với nàng.

Xuân Mai cắn chặt răng, nín mỉm nói.

Thấy nàng như thế, Mộ Dung Thư tùy tâm mà .

– Ngươi nghĩ như .

Cuộc sống tựa như một chuỗi câu đố, mỗi giai đoạn đều đối mặt một sự lựa chọn, nếu thể giữ vững ước nguyện ban đầu thì sẽ xuất hiện lệch lạc, đời cũng sẽ hai từ “hối hận”. mấy ai thể đối mặt với nghèo khổ, phú quý mà d.a.o động? Thu Diệp cũng chỉ là một trong đó mà thôi.

– Khi tới tìm ngươi, đúng lúc Ngũ thiếu gia ngoài, là chiều nay ngươi thể nghỉ ngơi, cần ở thư phòng hầu hạ.

Xuân Mai bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng .

Mộ Dung Thư gật đầu.

– Tốt quá, cũng lâu nghỉ ngơi. Không ngươi phía viện của chúng một bàn đu dây ? Ta xem, cũng nhân dịp hít thở khí trong lành.

– Được , , ngươi là thật nên giam trong nhà. Phía viện chúng khá ít qua , thích hợp cho hai chúng vui vẻ chơi đùa. Ta thích nhất là chơi đu dây đấy.

Xuân Mai nàng ngoài, tức thì ném buồn bực đầu, lôi kéo Mộ Dung Thư gấp gáp chạy ngoài.

Ai ngờ mới khỏi cổng đụng đối diện.

– Ôi chao, các ngươi là Dung nhi và Xuân Mai ?

Nha nhẹ xoa cái trán hai hỏi.

Đến tìm họ? Mộ Dung Thư và Xuân Mai hai mặt .

– Ta là Xuân Hồng, nha đầu bên Hạ di nương. Hạ di nương sai tới tìm các ngươi qua một chút.

Xuân Hồng hai , tầm mắt dừng Mộ Dung Thư .

Nghe , Xuân Mai nghi ngờ :

– Hạ di nương gặp chúng gì?

– Chủ tử gặp các ngươi, gì cần lắm lí do như thế?

Xuân Hồng nhướng mày, thái độ ngạo mạn thua gì Hạ Hoa.

Trong lòng Mộ Dung Thư thầm nghĩ: chồn chúc tết gà , từ tới giờ Hạ Hoa và hai hợp , ngày hôm nay sai nha bên cạnh đến mời họ, chắc chắn chuyện ! Nàng tâm tư lãng phí thời gian. Trầm tư một lát, nàng mở miệng :

– Một lát Ngũ thiếu gia sẽ trở về, và Xuân Mai đến Nhã Đức Uyển chờ hầu hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-208.html.]

– Hạ di nương chính là chủ tử, chủ tử gọi các ngươi, các ngươi dám ?

Xuân Hồng là nha tín của Hạ Hoa, quen mưa gió trong viện của , hiện thời đối mặt Mộ Dung Thư và Xuân Mai cũng vênh váo tự đắc như thế, quên bản chỉ là một nha bậc hai!

– Ngươi đây là thái độ gì? Không quy củ như thế. Ngươi là nha bên cạnh di nương, tới lui cũng chỉ là nha bậc hai. Vậy mà dám chuyện cùng hai chúng như thế? Theo ý ngươi thế thì phận Hạ di nương so với Ngũ thiếu gia của chúng còn cao quý hơn? Ngũ thiếu gia của chúng chủ tử, Hạ di nương của các ngươi mới là chủ tử?

Tuy rằng tính tình Xuân Mai hoạt bát khá đơn thuần, nhưng dù nàng cũng ở Nhã Đức Uyển quản sự một thời gian ngắn, lúc nổi giận uy nghiêm.

Sắc mặt Xuân Hồng xanh trắng lẫn lộn.

Khóe miệng Mộ Dung Thư khẽ cong, cảm thấy càng thích tính cách của Xuân Mai. Mấy câu đó đầu đuôi, lý lẽ rõ ràng.

– Các ngươi chờ coi!

Xuân Mai tự lỡ lời bèn im miệng, hiểu rằng thêm gì nữa cũng chiếm ưu thế. Dáng vẻ đây dùng để đối phó với thô sử nha lúc căn bản vô dụng, nàng để một câu đe doạ chạy .

– Từ tới nay Hạ Hoa đều là kẻ xa trông rộng, rõ Ngũ thiếu gia cho khác đến quấy rầy ngươi mà nàng còn cả gan đến đòi ngươi qua đó. Nàng cũng sợ cho Ngũ thiếu gia tức giận, thể yên mà sống ở Triệu phủ!

Xuân Mai bóng lưng Xuân Hồng, lạnh giọng nói.

Những lời rơi tai Xuân Hồng, một từ cũng sót. Quả nhiên, lúc nãy vốn chỉ là nhanh giờ thành chạy trối chết.

– Ha ha! Nhìn dáng vẻ như ma đuổi của nàng kìa! Đi, chúng chơi.

Xuân Mai cầm tay Mộ Dung Thư cùng ngoài.

Mộ Dung Thư lẳng lặng suy nghĩ, Hạ Hoa tới gọi các nàng tuyệt đối mục đích. Lần , khẳng định sẽ . Chỉ , rốt cuộc Hạ Hoa mục đích gì?

Phía viện khá hoang vắng, nhiều cỏ dại mọc tràn lan nhưng cảnh sắc cũng tệ. Nàng và Xuân Mai chơi vui vẻ đến trời tối mịt mới lưu luyến về.

Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt ba ngày.

Phía kinh thành tin tức gì. Cũng cuối cùng là nào chiếm long ỷ. Đã nhiều ngày thần sắc Triệu Sơ khá nặng nề, hiển nhiên, chuyện đều quá thuận lợi.

Hai ngày , Triệu Sơ xong bộ các thiết mà nàng phác họa. Nàng cố ý xem thử, thấy mỗi cái đều vô cùng tỉ mỉ khéo léo.

Mà hôm nay, kế hoạch điều trị cho Triệu Thần bắt đầu. Mỗi ngày kiên trì tập luyện một canh giờ. Ngày đầu tiên nàng nhất định ở một bên dạy bọn nha cách giúp Triệu Thần tiến hành sử dụng các thiết .

Vừa mới bắt đầu cường độ chắc chắn thể quá nặng, sợ thể Triệu Thần chịu nổi.

Triệu Thần buông quải trượng, luyện tập các động tác như đơn giản khiến cực kì cố sức, nhưng chỉ một lá thì hai chân vô cùng đau nhức.

– Kiên trì, kiên trì! Đại thiếu gia đừng từ bỏ. Lúc chân trái của thiếu gia còn cảm giác, chẳng qua là thời gian dài hoạt động khiến cơ bắp teo nhỏ. Chỉ cần thiếu gia thành tất cả động tác là thể khôi phục sức lực ở chân, dần dần sẽ cần dựa khác quải trượng nữa. Sau nhàn tản dạo chạy như bay đều vấn đề. Kiên trì !

Mộ Dung Thư thấy một đầu mồ hôi bèn ở một bên lên tiếng khích lệ.

Quả nhiên, Triệu Thần sự ủng hộ, niềm tin củng cố, ngay cả té ngã khiến hổ nhưng vẫn kiên trì.

– Ngũ , Dung nhi, dường như chân của một cảm giác lạ. Ta nghĩ chỉ cần kiên trì, nhất định thể .

Nghe Triệu Thần , Mộ Dung Thư yên lòng, nàng vốn e ngại các thiết phát huy tác dụng, dù nàng cũng là đúng dịp nên mới nghĩ đến, chuyên gia.

Buổi tối, đường trở về, Triệu Sơ đang phía bỗng nhiên dừng bước. May mà Mộ Dung Thư cảnh giác, bằng sẽ đụng lưng .

– Trong kinh tin tức, hoàng đế phế. Hai ngày nữa Bắc Lăng Vương sẽ lên ngôi. Đợi khi tân hoàng đăng cơ, trong triều định, quá nửa tháng Vương gia sẽ tới đón ngươi.

Triệu Sơ đưa lưng về phía nàng, giọng vẻ trầm khàn, cảm xúc của .

Đáy lòng Mộ Dung Thư như mặt hồ gợn sóng! , nếu Vũ Văn Mặc tới đón nàng, một nữa nàng lựa chọn.

Một lựa chọn khó khăn.

– Cảm ơn ngươi.

Triệu Sơ trầm giọng .

Nghe , Mộ Dung Thư trừng mắt , giọng điệu khác thường của , mà là :

– Chỉ là tiện tay, vả cũng công. Một giao dịch mà thôi. Ngũ thiếu gia cần cảm ơn.

– Nhờ ngươi, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của đại ca trong nhiều năm qua. Ngay cả mồ hôi ướt đẫm, vẫn vui vẻ.

Triệu Sơ xoay , khi đối mặt Mộ Dung Thư giọng càng trầm thêm mấy phần.

Mộ Dung Thư mỉm , nhún vai, từ chối cho ý kiến. Nếu cảm ơn, thì nàng nhận.

– Thu di nương, di nương đừng chạy. Người bệnh, thể yếu đuối, đừng để gặp lạnh.

Phía truyền đến tiếng kêu vội vã, còn tiếng đứt ruột đứt gan.

Tiếng thật quái dị, thô ráp khó .

Mộ Dung Thư đầu .

Trước mặt chính là Thu Diệp đang chạy tới, tiếng là của nàng.

Mộ Dung Thư bước hai bước về phía Thu Diệp.

– Thu Diệp, thế?

Thu Diệp lóc một cách tuyệt vọng, miệng há , nhưng mỗi lời thốt đều chỉ là a a a.

Trong lòng Mộ Dung Thư chấn động, tay run run đặt vai Thu Diệp. Triệu Sơ lưng nàng thấy Thu Diệp khác thường thì nhíu nhíu mày.

– Nô tì bái kiến Ngũ thiếu gia. Thu di nương cố ý. Hôm nay, khi ngủ trưa dậy, Thu di nương bỗng đổ bệnh, thể chuyện. Có thể là chịu nổi kích thích, nên mới đụng Ngũ thiếu gia.

Nha của Thu Diệp vội hành lễ với Triệu Sơ, giải thích.

Loading...