Mộ Dung Thư tất nhiên sự chua xót trong lời của , nhưng nghĩ chua xót đó của là từ mà đến. Thế nhưng, nàng đối với nơi cũng chẳng tình cảm gì nhiều, phần lớn chắc là cảm khái . Xoay , trả lời:
– Đi thôi.
Trên xe ngựa, sắc mặt Vũ Văn Mặc cho lắm, dù Mộ Dung Thư thông minh cũng ngày hôm nay kì lạ như thế nên cũng dứt khoát thèm để ý tới.
Vũ Văn Mặc đối diện nàng, ngừng liếc mắt . Thấy nàng hờ hững lạnh nhạt, phản ứng gì thì trong con ngươi đen sâu thẳm nhất thời như bùng lên hai ngọn lửa nhỏ.
– Thế nào?
Mộ Dung Thư thèm , chỉ lên tiếng hỏi.
Vũ Văn Mặc thấy sắc mặt nàng chính khí nghiêm nghị, hề gì chột thì hiểu ngay đây là Triệu Sơ đơn phương, bảo lên tiếng? Chẳng lẽ chịu nổi nam nhân khác động lòng với nàng? Chỉ sợ nam nhân khác cướp nàng ? Vũ Văn Mặc bao giờ nghĩ tới một ngày sẽ hẹp hòi như thế! Không thể với nàng, đành để bản tự hờn dỗi .
Thấy , Mộ Dung Thư nhíu mày, tên từ lúc ở Triệu gia kì lạ như !
Bên ngoài Bình Thành, Vũ Văn Mặc xuống xe ngựa lời tạm biệt với Triệu Sơ và Triệu Thần. Hắn cố ý bảo nàng chỉ cần ở xe ngựa chờ là , mà đúng lúc nàng chút thoải mái với ánh mắt nóng rực của Triệu Thần nên cũng đối mặt.
Một lát , Vũ Văn Mặc lên xe ngựa.
– Khi về chúng chậm một chút, đúng lúc cho nàng ngắm phong cảnh xung quanh.
Hắn từ đối diện dời đến bên cạnh, ôm hai vai nàng, ôn nhu .
Nghe , Mộ Dung Thư gật đầu.
– lúc cũng ý đó.
Lần khi chạy trốn, nàng thấy phong cảnh xung quanh khá , mà khi đó trong lòng chất chứa đau buồn, còn lòng nào dừng thưởng thức, hiện thời bên cùng nàng ngắm cảnh, đây là một việc hạnh phúc đến cỡ nào!
Nàng cây cối bên đường vụt qua bên ngoài xe ngựa, khóe miệng giương nhẹ, đầu nàng dựa bả vai nở nang của , nhắm mắt , lắng âm thanh thô dát của bánh xe, cả tiếng gió ngoài xe ngựa.
Tuy rằng sắp trở Phủ Nam Dương Vương, nơi mà nàng từng hao hết tâm lực rời khỏi, nhưng hiện tại nơi đó mà nàng yêu sâu sắc. Nàng nghĩ, bây giờ là nàng cam tâm tình nguyện ở . Hơn nữa bên chỉ Vũ Văn Mặc, còn Hiên nhi, ba năm nàng sẽ còn đứa nhỏ của chính , một nhà cùng trải qua cuộc sống bình thản mà hạnh phúc, đây là điều nàng mong ước nhất. Nghĩ đến Hiên nhi, Mộ Dung Thư chợt nhớ tới một canh giờ , khi rời khỏi Triệu gia, Hiên nhi chung với nàng, dáng vẻ đau lòng đáng yêu , đúng là khiến nàng thương tiếc thôi. Vũ Văn Mặc vẫn cứng rắn cùng nàng một chiếc xe ngựa nên tạm thời đành giao tiểu Hiên nhi cho Hồng Lăng.
– Thư nhi, với nàng một chuyện.
Vũ Văn Mặc ôn nhu vuốt ve mái tóc đen mượt trơn bóng như tơ lụa của nàng, dịu dàng .
Giọng của khá dè dặt cẩn trọng.
Mộ Dung Thư nhẹ nhàng lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-243.html.]
– Vâng.
Vũ Văn Mặc vuốt ve tay nàng cúi xuống, :
– Khi rời khỏi Bình Thành, Triệu Sơ với , tối hôm qua Thu Diệp tự lựa chọn uống thuốc phá thai.
Thu Diệp cũng coi như tự hiểu lấy, cho dù nàng thai, nhưng đứa bé của Triệu Khiêm, nàng tưởng Đại phu nhân Triệu gia sẽ để yên cho nàng ? Thậm chí nể mặt Mộ Dung Thư mà tha mạng cho nàng nữa thì đứa bé do nàng tư thông cùng khác chắc chắn sẽ thể tồn tại.
Nghe , đôi mắt Mộ Dung Thư vốn đang khép chặt bỗng mở , ánh mắt yên bình chút gợn sóng, tin tức nàng cũng thấy gì ngoài ý , chỉ khẽ lên tiếng:
– Vâng!
Thu Diệp ngốc, những lời hôm qua của nàng nhất định khiến nàng tỉnh mộng, cho dù tạm thời Đại phu nhân nể mặt Phủ Nam Dương Vương mà giữ tánh mạng của nàng, nhưng nghĩa là thể giúp nàng cả đời bình yên lo lắng. Tự nàng lựa chọn kết thúc mới thể giải trừ vướng mắc trong lòng Đại phu nhân, cũng thể bảo vệ tánh mạng của .
Thu Diệp tất nhiên đáng thương, nhưng hành vi của nàng liên quan đến danh dự của Triệu gia. Một khi chuyện nàng gian díu với công truyền ngoài, chắc chắn nàng chết. Mà Triệu gia là gia tộc lớn như thể cho phép loại chuyện gièm pha tiết lộ ngoài?
– Thu Diệp hề thai. Triệu Sơ bắt mạch cho nàng vẫn thấy dấu hiệu sẩy thai. Xem , là nàng tính sai. Mang thai nửa tháng thể ? Triệu Sơ , e là nàng sẽ thể thai nữa.
Vũ Văn Mặc thấy nàng vẫn gì khác thường bèn thêm.
Mộ Dung Thư nhẹ nhàng đáp:
– Vâng!
Đây chính là mệnh, Thu Diệp chỉ thể chấp nhận. Nếu nàng tự tiện nhiều như , hiện tại rơi kết cục c.h.ế.t già trong cô đơn tại Triệu phủ? Đây là lựa chọn của nàng, cũng là kết quả của nàng, ai thể đổi.
– Ta nàng thích tự do tự tại, cơ hội chúng sẽ ngoài du ngoạn chứ?
Hắn nhẹ giọng hỏi.
– Được!
Hắn dần dần chịu nghĩ cho nàng, là đủ . Tuy rằng sinh mệnh nhiều tiếc nuối, nhưng chỉ cần thể nắm chắc những gì mắt, cũng là bắt hạnh phúc. Xe ngựa bỗng nhiên dừng , một trận tiếng vó ngựa hướng về phía bọn họ mà đến.
– Chuyện gì xảy ?
Mộ Dung Thư mở bừng mắt, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo, cảnh giác hỏi Vũ Văn Mặc. Nàng từng gặp qua thổ phỉ cướp bóc, Triệu Sơ cứu, nhưng lòng nàng vẫn còn sợ hãi, vì lúc phá lệ cảnh giác.
Vũ Văn Mặc cũng mang thái độ đề phòng, nhưng thấy Mộ Dung Thư quá mức lo lắng, bèn dịu giọng trấn an:
– Không chuyện gì.