Mộ Dung Thư thẳng đôi con ngươi đang trừng lớn ngập tràn hận ý của nàng, nhất thời nở nụ .
Vũ Văn Mặc cũng nhận hận ý của công chúa Hàm Hương đối với Mộ Dung Thư, giữa trán băng sương càng hiện lãnh ý, nắm tay Mộ Dung Thư, đối một bên thủ vệ hộ viện :
– Nếu công chúa Hàm Hương còn chịu rời , các ngươi cứ sử dụng vũ khí đuổi xa.
– Thật ngờ Nam Dương Vương thương hương tiếc ngọc! Bản cung cầu ngươi, là vì Nam Dương Vương một tấm lòng từ bi. Dân chúng Nam Cương quốc đang trong nước sôi lửa bỏng, mà vì Nam Dương Vương nhẫn tâm như thế? Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay của ngươi! Chẳng lẽ ngươi trong thiên hạ nhục mạ ư?
Công chúa Hàm Hương cũng quỳ nữa, chậm rãi lên thẳng Vũ Văn Mặc, lên tiếng chất vấn.
Nghe , nãy giờ lên tiếng- Mộ Dung Thư, nhẹ giọng nhạt :
– Xem bổn vương phi cần nhắc nhở công chúa Hàm Hương, đất chân ngươi đang là đất của Đại Hoa quốc , dân chúng vây chung quanh ngươi là dân chúng Đại Hoa quốc . Mấy trăm năm qua, Nam Cương ba bốn lượt đến quấy rầy dân chúng ở biên cảnh Đại Hoa, thậm chí đốt nhà g.i.ế.c , hành hạ dân chúng biên cảnh, cưỡng gian phụ nữ! Tội ác nhiều kể xiết, cho phẫn hận. Những hành vi đó đều là Nam Cương gây nên! Đến tột cùng là ai nhẫn tâm? Khi Đại Hoa quốc gặp nạn hạn hán, nào là Nam Cương nhân cơ hội nhiễu loạn, g.i.ế.c hại dân chúng Đại Hoa? Hiện thời, công chúa Hàm Hương như thế chẳng khiến khác chê ? Còn nữa, cho dù ngươi cầu xin giúp đỡ, cần xin giúp đỡ cũng là vương gia ? Huống chi ngươi luôn miệng nhẫn tâm? Ngươi như thế chẳng là bảo Nam Dương Vương phản quốc? Công chúa Hàm Hương nếu tự thể hiểu lấy, xin mời rời ! Đừng để trong thiên hạ nhạo báng!
Bất kể nơi nào cũng sẽ kẻ hổ thẹn như thế! Người khác gặp nạn là lúc giúp bỏ đá xuống giếng, tới khi bản gặp rủi ro, khác giúp thì luôn miệng công khai lên án! Thật đúng là hổ! Vẻ mặt Mộ Dung Thư lạnh thấu xương.
Vũ Văn Mặc thấy nàng tức giận như thế, ôn nhu :
– Không nên tức giận vì đáng.
Tiếng của tuy mềm nhẹ, nhưng thể cho xung quanh rành mạch.
– Nam Dương vương phi đúng!
Bốn phía dân chúng hô.
Sắc mặt công chúa Hàm Hương bỗng nhiên trầm xuống, thầm mắng một tiếng: đáng giận! Mộ Dung Thư đây là lợi dụng tiếng của dân chúng đến chặn miệng nàng! Nàng đường đường là công chúa, thế nhưng hôm nay rơi tình cảnh chửi mắng đòi đánh. Càng Mộ Dung Thư càng mắt, chuyện nàng đều chiếm thế thượng phong, đây chính là chuyện từ nhỏ đến giờ nàng bao giờ gặp .
Đại môn vương phủ nữa khép , thủ vệ đồng loạt giơ đao kiếm đối với công chúa Hàm Hương.
Mọi thấy thế tức giận kêu gào ầm ĩ:
– Cút ngoài! Không hổ! Cút ngoài! Không hổ!
Cho dù mục đích thành nhưng công chúa Hàm Hương cũng thể tiếp tục ở , chỉ đành sắc mặt xám xịt rời . Bước lên xe ngựa, nàng thị nữ bên trong, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-267.html.]
– Ngươi thật sai. Mộ Dung Thư quả nhiên vô cùng khó chơi! Càng nghĩ tới là Vũ Văn Mặc đối với sắc của bản cung để mắt!
– Công chúa cần sốt ruột.
Thị nữ che mặt nọ trầm giọng khuyên nhủ.
Nghe , công chúa Hàm Hương hung hăng trợn mắt liếc nàng một cái, lạnh lùng :
– Nếu ngươi đề nghị, ngay từ đầu lựa chọn gả cho hoàng đế, lẽ hiện thời là phi tử. Vậy thì cũng sớm lấy biện pháp giải quyết nạn hạn hán! Sớm Nam Dương Vương cứng mềm ăn cộng thêm Mộ Dung Thư khó đối phó, sẽ cố chấp như thế! Nếu phụ vương tình cảnh hiện thời, chắc chắn sẽ cho sắc mặt dễ coi. Hiện tại thể hoài nghi ngươi tư tâm ? Kết quả là Nam Dương Vương và Mộ Dung Thư ân oán gì với ngươi?
Thị nữ , đôi mắt khăn lụa loé lên, nàng tránh tầm mắt công chúa Hàm Hương, thấp giọng trả lời:
– Ta nhất định lấy biện pháp giải quyết nạn hạn hán cho công chúa.
– Tốt lắm.
Công chúa Hàm Hương gật đầu. Vừa mới bắt đầu nàng nữ nhân đơn giản, hơn nữa quan hệ phức tạp với Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư. Vì nên nàng mới theo nguyện vọng của nàng , mang theo nàng đến Đại Hoa quốc!
…
Sau buổi cơm trưa. Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo cùng đến.
Mộ Dung Thư bọn họ việc trao đổi cùng Vũ Văn Mặc bèn trở về gian trong nghỉ ngơi, để ba ở thiên điện.
– Nghe đương kim thánh thượng đang tuyển chọn thái tử phi cho thái tử điện hạ, hiện thời bên thái tử điện hạ một nữ nhân nào bạn, là ai sẽ phúc khí như , gả cho thái tử điện hạ.
Hồng Lăng xoa bóp cho Mộ Dung Thư , trong miệng lộ sự hâm mộ, dường như chút mất mát thoáng qua.
Mộ Dung Thư , ngẩng đầu nàng một cái, hình như Hồng Lăng cũng thường hữu ý hoặc vô tình nhắc tới Vũ Văn Hạo, vốn nàng còn tưởng rằng Hồng Lăng là ôm ấp tình cảm thiếu nữ, tình cảm đối với Vũ Văn Hạo là sùng bái thưởng thức, nhưng hôm nay xem , dường như chỉ đơn giản như .
– Hồng Lăng, ngươi thích thái tử điện hạ ?
Hồng Lăng hiển nhiên thật ngờ Mộ Dung Thư sẽ hỏi như , vẻ mặt kích động, như tự giễu :
– Vương phi đừng lấy nô tì trêu đùa, nô tì thể ý tưởng thực tế như ? Thái tử điện hạ phận tôn quý, nô tì bất quá là nô tịch, là một hạ nhân mà thôi, huống chi, nô tì hủy dung.