Tạ Nguyên lập tức . Ánh mắt sắc bén, ở trong ngành xem như khá độc đáo, bằng cũng sẽ thể mấy năm qua nhờ cố gắng của bản mà ở kinh thành hai ba mươi gian cửa hàng, buôn bán thịnh vượng. Hiện thời bắt thời cơ, đương nhiên sẽ để cho phương pháp lọt khỏi tay !
Mộ Dung Thư thở thoải mái, nàng thích cùng sảng khoái hợp tác!
– Được, sẽ chuẩn . Chi tiết sẽ chờ khi chọn địa điểm thuận lợi bàn bạc !
– Được! Cạn chén!
Tạ Nguyên lập tức đáp ứng, khi , trong cặp mắt đào hoa khẽ trầm xuống.
– Vương phi hợp tác cùng Hầu gia, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ vượt qua Đỗ gia.
Vũ Văn Hạo thấy hai quyết định hợp tác nhanh như , lập tức mở miệng . Có tài lực của Tạ Nguyên cộng thêm ý tưởng của Mộ Dung Thư, hai hợp tác, một thời gian chắc chắn thể vượt qua Đỗ gia.
Mộ Dung Thư hé miệng nhạt. Vũ Văn Hạo lời mặc dù chút quá, nhưng nàng tin tưởng, vững thương trường, như nàng sẽ ngán bất kì chướng ngại vật nào, mà nàng cũng sẽ thể thất bại.
– A, thỉnh thái tử điện hạ thứ tội!
Đang khi Mộ Dung Thư tâm tình sung sướng khi mục đích đạt thành, bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi. Nàng sang nơi phát tiếng thét.
Một nha đầu sắc mặt cực kì kinh hoảng quỳ mặt đất, mà Vũ Văn Hạo dính một mảng canh lớn.
Nha đầu bậc hai mới mua về, gọi là Xuân Liễu, cũng khá xinh xắn, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào. Vì mấy nha đầu mới mua về, Mộ Dung Thư cũng quá hiểu rõ. khi hầu hạ chủ tử dùng cơm để xảy sai lầm như thế!
Vũ Văn Hạo mặt thấy mảy may chút giận dữ, nhạt lắc đầu :
– Không cần để ý.
– Làm thể bất cẩn như thế? Đi xuống!
Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nhíu mày, kỹ , mặt Xuân Liễu tuy vẻ kinh hoảng, nhưng trong mắt cũng hề sợ hãi, ngược mang theo nét ngượng ngùng ái mộ, thấy thế, hai mi nàng càng cau chặt, mới phủ an phận như .
Xuân Liễu thấy Vũ Văn Hạo cũng trách phạt , mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, dập đầu, giọng mềm mại trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-270.html.]
– Tạ thái tử điện hạ, tạ thái tử điện hạ.
Dường như thấy Mộ Dung Thư, lập tức cầm khăn tay tiến lên lau nước canh Vũ Văn Hạo.
Loại chuyện vốn nên do một nha bậc hai như Xuân Liễu , đó chẳng là xúc phạm Vũ Văn Hạo? Mộ Dung Thư đang mở miệng trách phạt, Vũ Văn Mặc lên tiếng.
Hắn nhăn mày quát:
– Không thấy vương phi gì ? Đi xuống!
Xuân Liễu quát lạnh một tiếng như , sợ hãi, tay run lên, khăn tay lập tức rơi xuống đất. Nàng tuy mới phủ, nhưng cũng vương gia lên tiếng, nhất định sẽ phạt! Thật mới chẳng qua nàng chỉ khiến cho thái tử điện hạ chú ý, chỉ cần cho thái tử điện hạ coi trọng, ngày sẽ thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng. nàng quên xét đến hậu quả! Nàng cẩn thận ngẩng đầu về phía Vũ Văn Hạo, dường như lui .
Mộ Dung Thư âm thầm quan sát Vũ Văn Hạo, thấy mặt vẫn biểu hiện giận dữ, thoáng yên tâm. Lại Tạ Nguyên, đang thản nhiên ăn canh, dường như thấy một màn mắt. Thật việc bọn nha đầu trèo lên giường đàn ông, loại chuyện e là bọn quá quen thuộc! Huống chi Vũ Văn Hạo là mỹ nam tử kinh thành nhất, tao nhã, khác hẳn Tạ Nguyên một cách tà mị. Vì thấy hành vi của Xuân Liễu, Vũ Văn Mặc gọn gàng quyết định!
Loại chuyện thế nhưng xảy ngay mắt nàng, trong lòng Mộ Dung Thư thoải mái, hạ nhân trong viện nàng an phận như , thật sự khiến khác chê , cũng may hôm nay ăn cơm ở Mai viên là Vũ Văn Hạo và Tạ Nguyên, nếu là khác, như , chuyện thật sự khiến Vũ Văn Mặc và nàng còn mặt mũi!
Xảy đoạn nhạc đệm nho nhỏ , cũng mở miệng chuyện nữa, lặng lẽ dùng bữa.
– Canh thật sự ngon. Xem ngày thật nên thường xuyên chạy đến Vương phủ, lẽ ngẫu nhiên lộc ăn, thể ăn mĩ vị như thế.
Tạ Nguyên từ tốn uống hai chén canh xong, khen dứt miệng. Ăn quen của ngon vật lạ, giờ ăn món canh đơn giản như , mang đến một loại hương vị khác biệt.
Mộ Dung Thư nhướng mày :
– Hầu gia ăn cái gì, bản đầu bếp quý phủ đều sẽ nhất nhất . Còn chạy tới phủ Nam Dương Vương ư?
– Thư nhi lý.
Vũ Văn Mặc phụ họa. Thư nhi là vương phi của , nếu tên Tạ Nguyên ăn đồ ăn thê tử nấu thì mau cưới vợ !
Tạ Nguyên bĩu môi, Vũ Văn Mặc thật là keo kiệt!
Sau khi ăn cơm tối xong, ba bọn họ đến thư phòng nghị sự. Thấy tình hình , trong lòng Mộ Dung Thư nghi hoặc, trời còn sáng nghị sự hơn một canh giờ, lúc buổi tối vẫn còn nghị sự, là chuyện gì cho ba bọn họ hao tâm tổn sức như thế?