Mộ Dung Thư mơ màng mở mắt , là bóng dáng quen thuộc . Trên mùi rượu, nhưng ánh mắt tỉnh táo. Không do uống rượu do tình dục, nhiệt độ nóng bỏng thể xuyên thấu qua quần áo truyền đến.
Sau khi ăn cơm tối xong, ba bọn họ đến thư phòng nghị sự. Thấy tình hình , trong lòng Mộ Dung Thư nghi hoặc, trời còn sáng nghị sự hơn một canh giờ, lúc buổi tối vẫn còn nghị sự, là chuyện gì cho ba bọn họ hao tâm tổn sức như thế?
Nàng nhấp vài ngụm , định sách một lát. Lúc Mộ Dung Thư quên mất chuyện nhà Thanh Bình náo loạn ngoài cửa Vương phủ. Mãi cho đến khi một nha đầu tiến đến, nàng mới nhớ tới chuyện .
– Lúc bên ngoài cửa phủ vẫn đang ầm ĩ, Hồng Lăng cho phụ Thanh Bình mười lượng bạc. phụ Thanh Bình chê ít, ở bên ngoài than trời đất, may mắn lúc vây xem nhiều lắm, nhưng mà sự việc ngày càng ầm ĩ. Hồng Lăng tỷ bảo nô tì tới hỏi vương phi đây?
Nghe , Mộ Dung Thư nhăn mày . Thanh Bình đáng yêu đơn thuần bao, nhưng nhà tham lam như thế! Trước đó phụ Thanh Bình luôn luôn ham bài bạc, mỗi tháng đều dùng gần hết tiền tháng của Thanh Bình. Hiện thời trong một đêm cúng sạch một trăm lượng sòng bạc! Cũng lí nào tiếp tục cho bạc, bằng ông tuyệt đối sẽ điểm dừng, ngày ngày đến đòi một trăm lượng bạc mà chịu việc đàng hoàng!
– Đi, xem.
Mộ Dung Thư trầm mặc một lát .
Còn tới cửa phủ thấy tiếng đàn ông rống.
– Con của , ngươi c.h.ế.t thật thảm! Xin Vương phi nể mặt con mà thương xót một nhà già trẻ chúng ! Vương phi ngài cũng thể thấy c.h.ế.t cứu! Con của là vì ngài mà chết!
– Ông đừng càn! Thanh Bình ký văn tự bán đứt cho Vương phủ, chính là Vương phủ. Hoả hoạn là chuyện ngoài ý , cái c.h.ế.t của Thanh Bình là chuyện ai mong . Vương phủ vốn cần bận tâm, nhưng vương phi thương cho nhà ông, cho một trăm lượng, ông quá hổ, quăng hết sòng bạc, còn da mặt dày đến quấy rầy vương phi! Vương phi thấy c.h.ế.t cứu khi nào? Là các ngươi khinh quá đáng!
Sắc mặt Hồng Lăng xanh mét, cả giận . Nàng từng gặp qua kẻ mặt dày như ! Một trăm lượng bạc đủ cho một gia đình bình thường dùng mười mấy năm, nếu sử dụng thích đáng buôn bán nhỏ, cả đời cần lo cơm áo!
Phụ Thanh Bình vốn chính là tính toán đến đây vòi tiền, tất nhiên vô lời Hồng Lăng, ông xoa xoa nước mắt khuôn mặt bẩn thỉu, cũng vài phần giận dữ :
– Cùng lắm ngươi chỉ là nha đầu c.h.ế.t tiệt, còn tư cách khoa tay múa chân với lão tử! Con lão tử vất vả hầu hạ vương phi, một trăm lượng bạc tính cái gì?
Nghe , Hồng Lăng càng thêm tức chết. Nàng từng gặp qua nào da mặt dày, đổi trắng đen như thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-271.html.]
– Nếu bổn vương phi nhớ lầm, khi Thanh Bình bán cho Vương phủ là mười lượng bạc, hơn nữa còn ký văn tự bán đứt, là của Vương phủ. Nói như thế, Thanh Bình cùng ngươi bất kỳ quan hệ gì. Như , hôm nay ngươi tư cách gì đến tìm bổn vương phi? Huống chi, bổn vương phi thương hại một nhà các ngươi, niệm tình Thanh Bình hầu hạ bổn vương phi tận tâm, đưa một trăm lượng bạc, đủ cho một nhà các ngươi dùng mười mấy năm!
Mộ Dung Thư từ trong nhà , lời ông , lập tức đanh mặt, lạnh giọng .
Một trăm lượng? Người chung quanh đồng loạt hít một khí lạnh. Đây chính là một khoản nhỏ. Chỉ là một hạ nhân c.h.ế.t ngoài ý , còn ký văn tự bán đứt, nào chủ tử sẽ cho nhà của cô một trăm lượng bạc? Vương phi thật đúng là thiện lương!
Phụ Thanh Bình sắc mặt khẽ biến, cắn răng trả lời:
– Một trăm lượng bạc đủ cho một nhà chúng tiêu dùng chứ! Vương phi đừng tuyệt tình như thế! Hiện thời nhà chúng tiền tháng của Thanh Bình, cuộc sống gặp nhiều khó khăn, vương phi cho một trăm lượng bạc quá ít ư?
Nghe , Mộ Dung Thư khỏi gợi lên khóe môi lạnh:
– Ồ? Ngươi cảm thấy một trăm lượng quá ít? Như , ngươi cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp?
– Vương phi? Chúng hết sức, thể mặc càn?
Hồng Lăng Mộ Dung Thư mở miệng, lập tức lo lắng .
Mộ Dung Thư khẽ lắc đầu Hồng Lăng đang gấp gáp. Nàng lạnh chờ xem phụ Thanh Bình trả lời như thế nào!
Đợi tính toán xong, phụ Thanh Bình ngẩng đầu, công phu sư tử ngoạm :
– Năm trăm lượng bạc!
Có năm trăm lượng bạc, đời đều cần khổ cực, chừng còn thể một bước lên trời chứ.
Một phụ nữ bên cạnh , cùng một đứa bé gầy yếu mười tuổi đều ngừng run rẩy, dám ngẩng đầu Mộ Dung Thư.