Hắn xong, xung quanh nhất thời nổ oanh.
– Đây thật là ỷ vương phi thương hại mà lên mặt ! Năm trăm lượng? Ông còn mặt mà !
– Đừng là các ngươi qua, hôm qua ông thua ba trăm lượng ở đổ phường đó!
– Đây là đến lừa gạt vương phi !
Mộ Dung Thư giận quá hóa , năm trăm lượng? Nếu sớm phụ Thanh Bình là như thế, nàng nên dùng một cách khác đến bồi thường. Có điều, mắt, khuôn mặt đáng đánh đòn của ông , nàng nhẫn nại hỏi:
– Ngươi bán Thanh Bình cho Vương phủ năm nào?
Bởi thái độ nàng thiện hòa nhã, mặt cũng chút tức giận khiến phụ Thanh Bình buồn bực thôi, ngay cả một vây xem cũng chút buồn bực, đây là chẳng lẽ vương phi thật sự sẽ đưa tiền cho cái gã hổ ?
– Năm .
Phụ Thanh Bình Mộ Dung Thư hỏi chuyện là ý gì, sững sờ trả lời.
Mộ Dung Thư gật gật đầu, tiếp theo hỏi:
– Là bán mười lượng bạc, ký văn tự bán đứt ?
– Vâng.
Thành thật trả lời như cũ.
– Tốt lắm. Vậy ngươi , một khi ký văn tự bán đứt, Thanh Bình là con gái của ngươi ?
Mộ Dung Thư tiếp tục hỏi, thanh âm vẫn thiết hòa nhã như cũ.
Phụ Thanh Bình nghĩ nhiều lắm, huống hồ Mộ Dung Thư là sự thật, tiếp tục đáp:
– Vâng, lời vương phi là sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-272.html.]
– Hôm qua bổn vương phi bảo tặng một trăm lượng cho các ngươi, ?
– Vâng. Là vương phi thiện tâm, nhớ tình cảm chủ tớ của Thanh Bình.
Ông tiếp tục trả lời. Dù ông cũng năm trăm lượng bạc, lúc chuyện vạn thể đắc tội Mộ Dung Thư.
Tươi khóe miệng Mộ Dung Thư dần dần biến mất, giọng lạnh dần:
– Rất . Xem , ngươi cũng là loại hiểu lí lẽ. Cũng là chuyện gì xảy .
Thế gian quả là muôn hình vạn trạng, nàng vốn vì Thanh Bình mới thể đưa tay viện trợ nhà cô , thật nghĩ đến họ thấy thế cho rằng vị vương phi như nàng dễ lừa gạt. Không cần nghĩ cũng , đây, như , sẽ , nữa! Thế nhưng, cũng những thành thật chân chất như gia đình Vân Mai . Rõ ràng nàng gì nhiều, nhưng bọn họ vẫn ơn.
Phụ Thanh Bình vội vàng gật đầu, nịnh nọt :
– Tiểu nhân mặc dù bao nhiêu sách, nhưng vẫn hiểu một chút đạo lý. Vương phi đối xử với gia đình tiểu nhân, tiểu nhân cảm kích ngập lòng. Đặc biệt là Thanh Bình, đây khi về nhà, đều vương phi lòng từ bi, đối với các nha như nàng bao giờ đánh mắng. Hiện thời mấy chủ tử như vương phi .
– Như , mời ngươi cho bổn vương phi, hành động hôm nay của ngươi ý là thế nào? Uy h.i.ế.p bổn vương phi? Ngươi thật to gan!
Tươi khóe miệng Mộ Dung Thư biến mất, nàng bỗng gầm lên chất vấn, phút chốc cho phụ Thanh Bình choáng váng, chuyện gì xảy .
– Thỉnh vương phi thứ tội! Là một nhà dân phụ cả gan. Dân phụ xin cảm tạ ân đức sâu rộng của vương phi.
Người phụ nữ hình gầy yếu bên cạnh phụ Thanh Bình bỗng nhiên quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
– Ngươi, đàn bà ngu xuẩn ! Nói vớ vẩn cái gì đó! Nếu vương phi cho chúng ngân lượng, chúng về dựa cái gì mà sống?
Phụ Thanh Bình hiển nhiên lúc Mộ Dung Thư vô cùng tức giận, ông vẫn cho là Mộ Dung Thư dễ khi dễ, thèm để ý, lời bà thì giận dữ quát to.
Bé trai gầy yếu bên cạnh bà ngẩng khuôn mặt tái nhợt ông , yếu ớt :
– Vốn vương phi cho một trăm lượng bạc, là cha đổ phường thua bộ trong một đêm, thể trách ai đây?
– Mày cần cái mạng chó của nữa ? Câm miệng!
Phụ Thanh Bình giận quát một tiếng.