Sau giờ cơm trưa, Mộ Dung Thư cho đưa Hiên nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Mà nàng cũng thói quen ngủ trưa nên cũng ở giường chợp mắt một lát.
Ai ngờ, mới nhắm mắt , chợt nha đầu ngoài cửa bẩm báo:
– Khởi bẩm vương phi, một cô gái họ Thẩm xin gặp.
Cô gái họ Thẩm? Mộ Dung Thư chầm chậm mở mắt, về phía cửa hỏi:
– Tên đầy đủ?
– Thẩm Nhu.
Nha đầu lập tức trả lời.
Thẩm Nhu? Lại là Thẩm Nhu! Nghe Thẩm Nhu chạy trốn khi Thẩm gia tịch thu tài sản c.h.é.m đầu, hiện giờ thể xuất hiện nữa?
– Vương phi?
Ngoài cửa, nha đầu thấy Mộ Dung Thư trả lời, lập tức dè dặt cẩn trọng kêu một tiếng.
Mộ Dung Thư hồn, thầm nghĩ: lúc Thẩm Nhu về đòi gặp nàng, sẽ là vì chuyện gì? Gặp là gặp? Gặp mặt, thể tìm hiểu xem nàng thế nào. Không gặp, nàng chỉ thể đoán! Như …
– Ừ, đưa nàng đến nhà kề chờ .
Một lúc , Mộ Dung Thư nữa quần áo rửa mặt chải đầu chỉn chu, lập tức đến nhà kề.
– Vương phi, Thẩm Nhu đột nhiên tới gặp ngài? Chẳng lẽ nàng sợ khác ?
Hồng Lăng phía Mộ Dung Thư nghi hoặc hỏi. Hiện nay Thẩm Nhu là con gái của tội thần, thời điểm Thẩm gia tịch biên c.h.é.m đầu rõ tung tích nàng . Mà khi tân đế đăng cơ, cũng phái tìm kiếm. ai thể nghĩ tới nàng sẽ chủ động xuất hiện?
Mộ Dung Thư sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng nghi hoặc thua gì Hồng Lăng. Hiện tại thấy Thẩm Nhu, hết thảy cũng chỉ thể là đoán.
Nhà kề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-275.html.]
Thẩm Nhu nơi quen thuộc với vẻ mặt bình tĩnh. Lúc nàng vẫn còn là Thẩm trắc phi tới Mai viên vài , nhưng ngay tại đây, nàng nhiều Mộ Dung Thư tính kế phản kích. Lúc rời nàng cũng thật ngờ chung quy một ngày sẽ ! Mà khi nàng nữa ở đây mới phát hiện, nàng vẫn khó thể quên Vũ Văn Mặc cùng những chuyện trải qua ở chốn .
Lúc Mộ Dung Thư đến gần nhà kề, thấy Thẩm Nhu đăm chiêu, như đang thất thần. Tuy rằng mới gặp chỉ mấy tháng nhưng Thẩm Nhu đổi thật lớn, hình nàng gầy yếu, sắc mặt khô vàng, qua như hơn ba mươi tuổi. Trong mái tóc dày thoáng thấy cả tóc bạc. Không thể tưởng tượng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thẩm Nhu đổi đến mức !
Trong phòng bỗng nhiên nhiều hơn một , Thẩm Nhu cảm giác, nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt, đầu, ánh mắt bình tĩnh về phía Mộ Dung Thư, câu đầu tiên khi mở miệng đó là:
– Chắc Vương phi thể ngờ chúng vẫn sẽ gặp ?
Ngay cả nàng cũng thật ngờ.
Mộ Dung Thư lạnh nhạt thong dong Thẩm Nhu, hơn tháng thấy, nàng thoát thai hoán cốt hiện thời càng thêm trầm , hai mắt vô cùng bình tĩnh, cho nàng đang suy nghĩ gì. Lướt qua bên nàng, khi xuống, mới nàng mà :
– Bổn vương phi cũng ngoài ý .
Tầm mắt bỗng nhiên rơi nha phía Thẩm Nhu. Nha cúi đầu, thấy rõ dáng , nhưng hình khá quen mắt.
– Mấy tháng gặp, vương phi sắc mặt hồng nhuận, da thịt thắng tuyết, so với ba năm đây còn rạng rỡ, trẻ hơn nhiều.
Khi lời giọng Thẩm Nhu vẫn bình tĩnh, một tia ghen tị. Nàng bất quá là tự giễu khẽ, tiếp:
– Đâu giống hiện thời, khuôn mặt già nua như phụ nhân bốn mươi tuổi.
Ngắn ngủn mấy tháng quang cảnh, là vật còn mất.
Thẩm Nhu bình tĩnh như thế, thật khiến Mộ Dung Thư tạm thời đoán là chuyện gì xảy , nhưng khoé mắt nàng ngẫu nhiên liếc về phía nha lưng Thẩm Nhu.
– Ngươi đùa.
Mộ Dung Thư nhạt đáp .
Nhìn Mộ Dung Thư bình tĩnh thong dong, ánh mắt Thẩm Nhu chuyển động, cho dù trải qua nhiều như , Mộ Dung Thư vẫn hề đổi, vẫn trấn định như thế, nàng hôm nay mục đích mà đến, còn thể chút d.a.o động! Cho dù nàng tự nhận tính tình so với đây càng trấn định, nhưng khi đối mặt Mộ Dung Thư, nàng vẫn cách nào khống chế lòng , đối đầu cùng nàng .
– Sao là đùa. Chỉ cần mắt sẽ , hiện giờ nếu bên cạnh vương phi, e rằng ai cũng nghĩ chỉ là một nha phận thấp kém mà thôi. Lại ai sẽ nghĩ tới, từng là Thẩm trắc phi sủng ái hai năm của phủ Nam Dương Vương?