Thấy thế, Mộ Dung Thư :
– Nếu ngươi thích, mua vài cái về chơi.
Trâm cài mỗi cái chừng hai ba văn tiền, mua về chơi cũng tệ. Nàng phát hiện, bất kể ở hiện đại cổ đại, phụ nữ đối với đồ trang sức và việc mua sắm đều cực kì yêu thích.
– Vâng, nô tì chọn thêm mấy cái.
Hồng Lăng Mộ Dung Thư cho phép lập tức nghiêm túc chọn lựa.
Người bán hàng rong cũng là thành thật, thấy Hồng Lăng chọn bảy tám cái trâm cài thì khép miệng giảm giá một văn tiền.
Nhìn cẩn thận, bán hàng rong cùng lắm tuổi chừng mười bảy, mười tám, dạng dấp còn tuấn, nhưng cách ăn mặc, một vải thô áo gai giặt đến bạc, chỗ còn vết rách nhỏ như sợi lông. Lúc Hồng Lăng thì nhịn đỏ mặt.
Gần đây vết sẹo mặt Hồng Lăng nhạt nhiều, khôi phục , thể mỗi ngày trang điểm nhẹ, khác mấy so với lúc bỏng, xinh xắn đáng yêu, khó trách tên bán hàng rong chớp mắt
Hiện thời nàng tới chỗ nào bất kể là nam nữ cũng đều chỉ thoáng qua là dời mắt, mà Hồng Lăng xinh đương nhiên thu hút ít ánh mắt đàn ông. Mộ Dung Thư nhấp môi khẽ , lẽ ở trong trấn nhỏ , Hồng Lăng thể tìm tình yêu đích thực của cũng nên.
– Khuyên tai cũng hai văn tiền một đôi ?
Hồng Lăng mấy đôi bông tai trong góc, ngẩng đầu lên bán hàng rong mặt đỏ như gấc, giọng giòn tan hỏi.
Anh bán hàng rong gãi đầu, vẻ mặt xin trả lời:
– Là năm văn tiền, mấy hạt châu đó khi mua là ba văn tiền , nếu cô nương thích, trả bốn văn tiền là .
– Ta đây chọn thêm mấy cái.
Hồng Lăng phát hiện bán hàng rong khác thường, cúi đầu xuống cẩn thận chọn lựa.
Mộ Dung Thư nhàn nhạt , cũng theo Hồng Lăng cùng chọn.
Mà tiểu Hiên nhi thành thành thật thật nắm tay Mộ Dung Thư ở một bên nhẫn nại chờ, nhưng mà một mắt to đen láy như quả nho luôn đảo quanh đám tới lui, thấy cái nào cũng mới mẻ, nếu cu lớn lên đáng yêu, quần áo cũng vải bố thô sơ, e sẽ khiến khác tưởng trẻ con ở nông thôn mất.
Lúc cách đó xa chút xôn xao. Rất nhiều đều tụ tập quanh chỗ đó.
Hai cũng chọn kha khá, hiếu kì sang.
– Phu nhân, chuyện gì thế nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-290.html.]
Hồng Lăng cất kĩ trâm cài và khuyên tai, về phía những đang tụ tập ngày càng nhiều tò mò hỏi.
Mộ Dung Thư lắc đầu.
– Không , cũng còn sớm, chúng mua một chút thức ăn và đồ dùng về.
Phía ngày càng nhiều vây quanh cũng là chẳng chuyện gì ho, nhất nên dây , nếu vạ lây.
Hồng Lăng lớn lên từ tranh đấu bên trong nhà cao cửa rộng, tất nhiên điều , lập tức nắm bàn tay còn của tiểu Hiên nhi, ba định đường vòng.
– Phía xảy chuyện gì thế?
– Là Lưu phu nhân Lưu gia, nàng là mệnh khổ, vốn là thiên kim tiểu thư đuợc khác hầu hạ, tay nghề nuôi tằm của nhà đẻ nàng trấn Thượng Chí ai sánh . Ai ngờ cha nàng ngoài ý rơi xuống nước mà chết, nàng gả cho Lưu thiếu gia sớm đính hôn, từng nghĩ Lưu thiếu gia âm mưu nuốt gọn sản nghiệp nhà đẻ nàng , đó dâng mấy phòng tiểu , ghét bỏ vợ xí, bỏ vợ còn đuổi phủ. Lúc Lưu thiếu gia mới phong lưu một đêm từ Hoa Lầu , nàng chặn đường Lưu thiếu gia đòi công bằng!
– Công bằng mà dễ đòi như . Nghe nàng chịu nổi cô đơn, hồng hạnh vượt tường, thông dâm với gã sai vặt trong phủ, Lưu thiếu gia bắt quả tang. Bây giờ đuổi khỏi nhà, ngay cả kiếm sống cũng khó khăn!
– Haiz, nàng trong ngày thường dịu dàng, luôn nhã nhặn lịch sự với , cũng là như thế.
– Chuyện còn Lưu thiếu gia định đoạt? Chúng cũng chỉ là một xem kịch thôi.
Mấy nam tử ngang qua nhỏ giọng bàn tán, tuy giọng ngầm chứa đựng đáng tiếc, nhưng mặt nhưng nửa phần đồng tình. Loại chuyện ở cổ đại quen lắm , vận mệnh của nữ tử dễ dàng khác thao túng.
Mộ Dung Thư nhíu mày, vốn định tránh xa thị phi, nhưng nàng dừng chân. Nàng vốn là hiện đại, xuyên qua mà đến, xã hội phong kiến đối xử bất công với nữ tử khiến nàng bất lực, cũng căm thù đến tận xương tuỷ. cách nào, vì , nàng một chút nàng đến tột cùng là hại, là trừng phạt đúng tội. Hơn nữa, những tới cái gì? Nàng am hiểu tay nghề nuôi tằm…
– Phu nhân? Sao thế?
Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư thất thần bất động bèn đẩy phu nhân nhà một cái, trầm giọng hỏi.
Mộ Dung Thư mở mắt , nâng đôi đồng tử sáng như , với Hồng Lăng:
– Chúng xem.
Hồng Lăng ý kiến gì, kỳ thực nàng xong lời mấy nam nhân cũng xem xem tình hình nàng .
Trong đám , mơ hồ thể thấy một nữ tử sắc mặt tái nhợt, hình gầy yếu, mặt là nước mắt. Nàng đang giang tay ôm lấy chân gã nam tử vẻ mặt kiên nhẫn.
Sắc mặt nam tử vẻ trắng bệch tự nhiên, lẽ là do cố ý, khuôn mặt phổ thông, lúc khuôn mặt đó vô cùng dữ tợn, như căm thù đến tận xương tuỷ trừng mắt nữ nhân ôm chân , tức giận mắng:
– Buông ! Ngươi, đồ đê tiện ! Hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, cũng dám ôm lấy ! Không mạng chó của ngươi nữa !