Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:10:03
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên khuôn mặt tái nhợt của nữ nhân là nước mắt, mắt là kẻ từng hứa hẹn với nàng, đời sẽ đối xử với nàng, phu quân yêu mến của nàng, nhưng hôm nay trở mặt, vô tình như thế. Nàng lóc khẩn cầu:
– Phu quân, thật thông dâm, xin tin . Để cho gặp Vân nhi ?
– Muốn gặp Vân nhi? Ngươi thông dâm với kẻ khác liêm sỉ như , còn gặp Vân nhi? Ngươi quả nhiên là một chút liêm sỉ cũng , Vân nhi như ngươi thật sự là nhục nhã cho nó! Nếu ngươi Vân nhi ngày thể gả cho thì đừng khiến nó mất mặt hổ như thế nữa! Hiện thời Vân nhi Tiểu Nhã chăm sóc, chắc chắn thể tìm nhà chồng . Nếu hôm nay gặp ngươi, khó đảm bảo tương lai chê. Bỏ tay bẩn thỉu của ngươi , đừng đụng bổn thiếu gia!
Lưu thiếu gia dùng sức hất một cái, quan tâm nữ nhân yếu ớt, cũng sợ nàng thương, sức lực tàn nhẫn đến cực điểm.
Nữ nhân vốn gầy yếu đáng thương, Lưu thiếu gia dùng sức tránh thoát, vô tình chân đạp n.g.ự.c nàng, nàng mất khống chế đá xa.
Lưu thiếu gia còn ngại đủ, lầm bầm một câu.
– Đồ xí! Dơ dáy bẩn thỉu khiến khác ghê tởm!
Dứt lời, còn ngại đủ lên phía , đạp thêm hai cái.
Mộ Dung Thư phía đám , chỉ mơ hồ tình huống xảy bên trong, nhưng mà, tiếng rên rỉ đau đớn của nữ nhân vọng tai nàng.
– Gã thật quá đáng!
Hồng Lăng cau mày, cắn răng oán hận . Nhìn nữ nhân rõ ràng chính là thời gian dài đánh đập hành hạ, bằng sắc mặt cũng tái nhợt dọa , gầy yếu đến mức đó.
Người bên cạnh hiển nhiên cũng bất bình với một màn mắt , nhưng dù đây cũng là chuyện của khác, ai nguyện ý tìm phiền phức, bàng quan xem.
– Phu quân, chỉ tin Nhã di nương mà tin ? Là nàng hãm hại , những năm gần đây ở Lưu gia vất vả, vì phu quân ngươi chưởng quản tất cả chuyện lớn nhỏ của Lưu gia. Về còn đem kỹ thuật nuôi tằm giao cho ngươi. Hiện thời ngươi trở mặt, chỉ Nhã di nương mà tin . Không chỉ đuổi khỏi nhà còn âm mưu chiếm sản nghiệp nhà đẻ ! Phu quân, ngươi sợ trời phạt ?
Nữ nhân kẻ mang vẻ mặt chán ghét, còn tay lưu tình với , Lưu thiếu gia, mặt lộ vẻ tuyệt vọng đau thương, lời còn tình ý triền miên, mà mang khí thế bức trong tuyệt vọng.
Mọi cũng ngoài ý , ngờ nữ nhân gầy ốm yếu ớt sẽ phản kháng như thế! Kỳ thực lời nàng , đều khá tin tưởng, dù họ rõ cách của Lưu thiếu gia. Cách hành xử của Lưu thiếu gia khiến khác vô cùng coi thường. Lưu gia nhà to nghiệp lớn, nếu hậu TSo dám đối đầu với bọn họ? Hơn nữa nơi hơn phân nửa là nuôi tằm, chờ thành phẩm còn bán cho Lưu gia, nếu đắc tội Lưu gia, cũng đừng mong ngày lành.
– Ngươi câm miệng! Bằng chút ít gia sản nhà ngươi cũng coi trọng ? Ngươi đến Lưu gia nửa điểm cung kính đều , còn chuyện hổ như thế, mấy thứ chính là cho Vân nhi, cho bổn thiếu gia! Nếu ngươi còn kiếm sống ở trấn Thượng Chí thì câm miệng !
Lưu thiếu gia giận quát một tiếng, một đôi mắt giống như ăn cướp, quan sát chung quanh, thấy đa đều cúi đầu như thấy lời của nàng, ngẩng cao đầu, thái độ đối với nữ nhân càng thêm khinh thường chán ghét.
Nữ nhân tuyệt vọng Lưu thiếu gia, nàng tuyệt vọng! Nguyên bản lúc nàng tìm đến còn mong lẽ thể tin tưởng nàng, nhớ tới ân ái lúc tân hôn của hai . hôm nay lạnh lẽo vô tình như thế, ở mặt , đổi trắng đen! Nàng nhắm mắt , phản kháng như đợi hai chân Lưu thiếu gia đá xuống.
– Ui cha! Tỷ tỷ còn mặt mũi tìm đến phu quân? Ngươi loại chuyện hồng hạnh vượt tường mất mặt hổ , phu quân để cho trong tộc dìm lồng heo ngươi tính là hết lòng quan tâm giúp đỡ . Thế mà ngươi ơn, hiện thời mắt bao còn ngang ngược với phu quân như thế, tỷ tỷ, ngươi cho quá thất vọng . Vốn còn xin phu quân cho ngươi mấy chục lượng bạc trang trải cuộc sống , nhưng tỷ tỷ vô lễ như , thể mở miệng đây?
Từ phía đám đông, nữ tử khuôn mặt yêu kiều xinh chậm rãi đến, phía Lưu thiếu gia, cao xuống nữ nhân, giả vờ giả vịt nói. Tuy rằng lời là trách cứ quan tâm, nhưng mắt ả tràn ngập khinh thường cùng vui sướng khi gặp họa.
Nguyên bản Lưu thiếu phu nhân vinh quanh sáng lạn cỡ nào! Mang theo đồ cưới phong phú gả , nhị lão Liễu gia coi trọng, nhưng hôm nay quần áo tả tơi, hình dung khô bại.
– Ai ?
Hồng Lăng cau mày trầm giọng hỏi.
Người vây xem thấy dáng vẻ Hồng Lăng xinh , một nam tử lập tức trả lời:
– Chính là Nhã di nương Lưu thiếu phu nhân đến, hiện thời Nhã di nương là thiếu phu nhân.
Đáng giận! Trong lòng Hồng Lăng tức giận mắng một tiếng!
Thế gian muôn màu muôn vẻ, chuyện !
– Mẫu , dì thật đáng thương. Nhìn cánh tay dì đều là vết thương, Hiên nhi đau lòng. Trước mẫu cũng . Mẫu đau, Hiên nhi cũng đau.
Tiểu Hiên nhi đang Hồng Lăng ôm, tầm mắt của bé cao hơn một chút, điều đầu tiên bé thấy chính là thương thế nữ nhân . Hiên nhi nhớ tới tình huống khi Liễu Ngọc Nhi ở Vương gia, lúc mở miệng chuyện, trong mắt đầy nước mắt.
Những gì nữ nhân trải qua gợi lên kí ức chịu nổi trong tiểu Hiên nhi.
Nghe , trong lòng Mộ Dung Thư run lên. Từ khi nào nàng học lạnh lùng như thế? Thờ ơ lạnh nhạt, tựa như xem một tuồng kịch! Số mạng nữ nhân khác gì Liễu Ngọc Nhi. Lúc , nàng đang ở bên ngoài vở kịch mà trong, cảnh tượng nàng đang thấy cũng hình ảnh lạnh lẽo thông qua màn hình ti vi trình chiếu mà là sự thật mắt.
– Nhã di nương, lúc ngươi mới phủ, xem ngươi như ruột mà chăm sóc, nhưng hôm nay ngươi ác độc đối với như thế, kết quả ngươi còn lương tâm ? Nếu mua ngươi phủ, bây giờ chắc chắn ngươi lưu lạc thanh lâu mặc cho khi nhục!
Nữ nhân mở hai mắt ngẩng đầu về phía Nhã di nương, tràn ngập trong măt là hối hận.
Nhã di nương , hàm răng gắt gao cắn chặt môi.
– Thu hồi dối trá của ngươi ! Số ngân lượng cho ngươi. Lúc ngươi mua dùng mười lượng bạc, ở đây năm mươi lượng bạc, cũng đủ trả ân tình của ngươi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-291.html.]
Dứt lời, nàng vô cùng chán ghét từ trong lòng lấy một cái hà bao ném bên chân nữ nhân.
– Sao cho nàng ngân lượng?
Lưu thiếu gia thấy Nhã di nương cho nữ nhân bạc thì giận giơ mày, quát một tiếng.
Nhã di nương dỗ đàn ông, nắm cánh tay Lưu thiếu gia, nũng :
– Nàng dù cũng là mẫu Vân nhi, cho dù nàng chuyện bôi nhọ Lưu gia, nhưng chúng thể vô tình như , vì Vân nhi, vì thần còn thiếu nàng một ân tình, ngân lượng đó coi như bố thí cho nàng ngại gì?
– Ha ha ha ha ha ha ha… Thật buồn ! Lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt các ngươi nào nghĩa lý gì! Các ngươi quả thật là cá mè một lứa!
Nữ nhân Nhã di nương và Lưu thiếu gia kẻ xướng hoạ tức thì điên cuồng nói. Nàng lảo đảo lên.
– Ngươi, đồ điên! Cho ngươi chút tiền hổ!
Lưu thiếu gia thấy nữ nhân phản kháng như , lập tức lửa giận lên, đá một cước.
Mà lúc , một bóng dáng thướt tha mềm mại kéo nữ nhân nọ qua một bên.
Lưu thiếu gia một cước trúng, về hướng Mộ Dung Thư giận quát một tiếng.
– Ngươi là ai? Ngươi, kẻ xí đừng xen việc của khác!
Bốn phía vây xem hít một khí lạnh, nữ nhân là ai? Không phận Lưu thiếu gia ở trấn Thượng Chí ? Cũng dám mặt nữ nhân !
Hồng Lăng bởi ôm tiểu Hiên nhi dám tiến lên, đành phía Mộ Dung Thư, lo lắng :
– Phu nhân…
Tiểu Hiên nhi cũng kêu:
– Mẫu .
– Lưu thiếu gia tiếp tục đánh nữa, nếu xảy án mạng, cho dù Lưu gia là thủ phủ trấn Thượng Chí thì mạng là quan trọng, Lưu thiếu gia ngươi cũng đền nổi! Nàng là của Lưu thiếu gia, ngươi cũng quyền đánh chửi. Còn nữa, là ai dựa báo cho ngươi ?
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, ánh lạnh thấu xương chiếu thẳng Lưu thiếu gia. Trấn Thượng Chí còn dám chuyện với như ! Lưu thiếu gia thể tin về phía Mộ Dung Thư, giận chỉ nàng.
– Được, lắm! Cho dù ngươi , bổn thiếu gia cũng sẽ ngươi là ai! Nhìn ngươi bảo vệ con đàn bà mất nết hồng hạnh vượt tường hổ như , e rằng ngươi cũng là một thứ như ả!
Những kẻ bàng quan bắt đầu chỉ trỏ. Kỳ thực chính là như thế, chỉ cần một mặt, lá gan khác cũng sẽ lớn hơn.
Nhã di nương thấy thế, lôi kéo ống tay áo Lưu thiếu gia.
– Phu quân, đừng nữa. Không cần tức giận vì liên quan.
Cố nhiên Lưu gia nhà to nghiệp lớn, nhưng Huyện lệnh là một thanh quan, việc lớn sẽ phiền phức.
Lưu thiếu gia đang cơn giận xông lên não, nơi nào còn lời Nhã di nương, Mộ Dung Thư, cả giận :
– Tốt lắm, hôm nay ngay cả ngươi cũng dạy dỗ một lượt!
Mọi trợn tròn mắt, đồng loạt lo lắng về phía Mộ Dung Thư.
So sánh với sự lo lắng của chung quanh, Mộ Dung Thư bình tĩnh ung dung. Nàng ngại Lưu thiếu gia, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
– Nếu ngươi dám động , cam đoan sản nghiệp Lưu gia ngươi vì mà hủy.
Nàng nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nếu ý trong câu của nàng khiến khác run sợ thì tất cả sẽ cho rằng lầm, lầm .
Rõ ràng dáng nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt rỗ chằng chịt xí, nhưng một đôi tròng mắt lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, một rét lạnh cho sợ hãi. Có lẽ ngay cả Mộ Dung Thư cũng ý thức , đôi khi nàng giống Vũ Văn Mặc đến thế.
Tuy rằng phận thật sự của Mộ Dung Thư, nhưng Hồng Lăng rõ ràng. Bất quá Hồng Lăng cũng , cho dù Mộ Dung Thư phận Nam Dương vương phi trưởng nữ dòng chính của phủ tướng quân nữa, nàng gì, chắc chắn .
Nữ nhân ở phía Mộ Dung Thư thể tin Mộ Dung Thư, kẻ bỗng nhiên xuất hiện là ai? Khẩu khí lớn như ? Thế nhưng, vì , nàng tin tưởng nàng đang chơi.
Lưu thiếu gia và Nhã di nương hiển nhiên kinh sợ, trấn Thượng Chí lớn, nhân vật lợi hại nào bọn họ đều vô cùng rõ ràng, nữ nhân mắt khá lạ, tuy rằng dáng vẻ xí, nhưng thở tôn quý bẩm sinh đó gạt , lập tức, tim hai đập thình thịch, bây giờ nên gì?
– Lưu thiếu gia, ngươi khinh quá đáng!