Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:10:13
Lượt xem: 109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
– Nói với đám thương nhân buôn bán tơ tằm, phép ăn với Lưu gia.
Gã sai vặt phía Triệu Sơ lập tức đáp:
– Vâng, Ngũ thiếu gia.
Hồng Lăng đang trong phòng thấy một màn , chút ngoài ý về phía Triệu Sơ, trong lòng bỗng nhiên một suy nghĩ to gan. Ngũ thiếu gia bảo vệ vương phi như thế, ý với vương phi ? Nghĩ tới khả năng , sắc mặt Hồng Lăng biến đổi, hình lảo đảo một cái. Chuyện thể! Vương phi là của vương gia, cho dù vương phi nhất thời tức giận mà rời khỏi phủ Nam Dương Vương thì chuyện vương phi là của vương gia cũng thể đổi. Ngũ thiếu gia thích vương phi chứ? Nếu chuyện kẻ hữu tâm , chắc chắn sóng to gió lớn.
Hồng Lăng vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng phức tạp thôi, kế tiếp nên cái gì bây giờ? Sao Vương gia còn tới tìm vương phi? Hồng Lăng nào rằng, Vũ Văn Mặc cũng sớm đến !
Chỉ là…
Trước cửa, Mộ Dung Thư Lưu Kiện , bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chói tai. Nàng nhẹ nhàng khoát tay, với Trương Anh và Trương Tuyền:
– Ta mệt, ở chỗ chó sủa nữa, các ngươi mau chóng xử lý xong việc .
Nghe , Lưu Kiện giận dữ. Ở trấn Thượng Chí từng một nữ nhân nào dám chuyện với như . Còn hình dung thành chó! Điều quả thực khiến Lưu Kiện thể chịu đựng .
Ngay lúc vung quyền đánh qua thì sắc mặt Lưu lão gia hoảng sợ ngăn cản, cũng quát lên bảo ngưng :
– Kiện Nhi, đừng gây sai lầm nữa!
Lưu lão gia ngoài quan sát từ đầu đến cuối, thái độ của Trương Anh, cuối cùng là vẻ mặt của đàn bà mặt rỗ nọ, nàng bình thản ung dung như thể nắm hết chuyện trong tay, hiện thời e rằng họ quyền lựa chọn!
– Được, tám thì tám .
Lưu lão gia về phía Trương Anh, ánh mắt âm trầm trả lời. Lúc , Lưu lão gia chút hối hận, nếu như lúc nhẫn tâm thêm chút nữa, để Kiện Nhi nhổ cỏ tận gốc thì gì tình cảnh hôm nay, Trương Anh cũng sẽ cơ hội leo lên đầu lên cổ họ mưa gió như thế, còn tùy ý điều kiện!
Lưu lão gia đồng ý chút do dự như thế nhưng Lưu Kiện và Nhã di nương . Hai trăm miệng một lời :
– Phụ , tuyệt đối !
Lưu Kiện :
– Biết rõ là mấy kẻ cố tình, chúng vì còn theo đúng ý họ? Số tơ tằm cùng lắm chỉ giá hơn mười vạn lượng, nhưng hôm nay họ bán cho chúng với cái giá c.ắ.t c.ổ là hai triệu bốn trăm ngàn lượng. Tại chúng chịu lỗ như thế? Hiện thời tơ tằm cũng , cùng lắm thì thương lượng với khách hàng một chút đợi mấy tháng giao hàng cũng .
Nhã di nương đồng ý là vì tiền hai triệu bốn trăm ngàn lượng là con nhỏ. Lưu gia sở dĩ trở nên giàu như hôm nay thật là nhờ gia sản của Trương gia, giờ nếu tiêu tán hết phân nửa là tổn thất nặng ? Tương lai nàng thể khoe khoang khoác lác với ?
Lưu phu nhân cũng đau lòng, bà do dự khuyên nhủ Lưu lão gia:
– Lão gia, thấy Kiện Nhi lý. Chỉ cần chúng giải thích rõ ràng với khách hàng thì cũng đáng tổn thất nhiều ngân lượng như .
– Ý kiến đàn bà! Các ngươi thì cái gì. Lúc hộ khách quyết định mua hàng ở Lưu gia cũng quy ước đàng hoàng, giao hàng đúng thời gian, nếu thể giao hàng thì sẽ bồi thường ngân lượng gấp mười . Bồi thường mười vạn lượng bạc là chuyện nhỏ, nhưng nếu tin tức chúng tơ tằm lan truyền, còn ai sẽ ăn với Lưu gia nữa?
Lưu lão gia trách móc. Trước mắt rõ là mắc bẫy nhưng vẫn nhảy xuống, bằng hậu quả thiết nghĩ chịu nổi.
Mộ Dung Thư mím môi nhàn nhạt . Lưu lão gia cơ trí như thật đúng là ngoài dự liệu của nàng, còn vài phần nguyên tắc buôn bán. Nếu nàng sớm chuẩn thì cửa ải khó khăn Lưu gia sẽ dễ dàng vượt qua.
– Gấp mười ngân lượng cũng còn lời hơn phân nửa so với giá bây giờ. Phụ , nghĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-297.html.]
Trong đầu óc Lưu Kiện là bạc. Chỉ trong chốc lát bỏ đến hơn hai trăm vạn, thật đau lòng. Dù hai triệu lượng Lưu gia cũng cần hơn mười năm mới thể tích góp , hiện thời Trương Anh, hưu lấy mất!
Lưu lão gia chủ ý quyết, ông đẩy Lưu Kiện về phía Trương Anh, trầm giọng :
– Con dâu, bây giờ ngươi quyết định . Nếu hiện tại ngươi như thế, về Lưu gia, Lưu gia cũng tuyệt đối thể tha cho ngươi. Một khi bước lên con đường thì tương lai thể hối hận.
Không hổ là gừng càng già càng cay! Lưu lão gia đến cuối cùng vẫn quên mục đích của ông .
Đáng tiếc, Trương Anh luôn luôn ở bên cạnh, kĩ sắc mặt Lưu Kiện, Lưu phu nhân, thấy rõ ràng rành mạch. Nàng hề do dự mà gật đầu:
– Ta hiểu rõ. Nếu Lưu lão gia quyết định, thế thì mau ký khế ước, ngày mai mang ngân phiếu tới, chúng một tay giao bạc, một tay giao tơ tằm.
Trương Anh trả lời chút ngập ngừng khiến thêm vài phần kính trọng nàng. Mà mấy Lưu lão gia cũng hiểu, Trương Anh tuyệt đối sẽ đổi quyết định!
Trên môi Mộ Dung Thư khẽ nhếch lên một nụ nhẹ nhàng ưu nhã. Phản ứng và cách xử lí hôm nay của Trương Anh khiến nàng hết sức hài lòng. Là phụ nữ cần độc lập tự chủ, nếu , một khi phụ thuộc khác, như chỉ thể rơi kết cục trở thành đồ chơi hoặc chồng ruồng bỏ.
Nhã di nương oán hận Trương Anh, đó tức giận về phía Mộ Dung Thư. Nhất định là nữ nhân ở lưng giúp Trương Anh, bằng đàn bà đó thể dễ dàng lật ngược thế cờ như ?
Lúc , trong ngõ hẻm nhiều tụ tập ngoài cửa. Vừa của Lưu gia gây động tĩnh thật nhỏ nên đám đông cũng bắt đầu vây quanh chỉ trỏ.
Mộ Dung Thư khuất bên trong một ít, thành bộ lực chú ý của đều dồn đám Lưu gia, Trương Anh và Trương Tuyền.
Mà Hồng Lăng từ trong nhà lấy giấy mực , giao cho Lưu lão gia:
– Mời Lưu lão gia lập chứng từ.
Lưu lão gia thấy thế, nhíu nhíu mày. Chuyện cho tới bây giờ, ông cũng còn cách nào, đành tạm thời đáp ứng, nhưng vẫn thoáng qua Trương Anh, từ mặt nàng sự chần chừ. đáng tiếc là vẻ mặt Trương Anh cực kì chắc chắn, ông chỉ thể đặt giấy bút ở một bên bàn đá, hạ bút khế ước, cuối cùng ký tên, đóng dấu.
Hồng Lăng cầm chứng từ lên cẩn thận từ đầu tới cuối hai , xác nhận sai sót gì mới gật gật đầu với Mộ Dung Thư, đó hướng về phía Trương Tuyền cũng gật gật đầu.
– Được, ! Hôm nay cuối cùng cũng chứng kiến đức hạnh của ả dâm phụ ngươi ! Trương Anh, từ nay về ngươi và chính là lạ, ngươi đừng mong bước cửa Lưu gia.
Lưu Kiện thấy ván đóng thuyền, hiện thời gì cũng thể đổi việc bọn họ bán tơ tằm cho Lưu gia. cục tức trăm triệu cũng nuốt trôi!
– Tỷ tỷ, cũng từng nghĩ tới, ngươi nhẫn tâm như thế.
Vì đang vây xem, Nhã di nương giả vờ giả vịt cầm khăn thêu chấm chấm khóe mắt, tiếp đó còn thêm:
– Dù chúng cũng một hồi tỷ , vốn nghĩ rằng ngươi sẽ nể tình ngày xưa khó dễ Lưu gia, nhưng hôm nay, thật ngờ ngươi m.á.u lạnh vô tình, đối xử với Lưu gia như .
– Con dâu, ngươi khiến mẫu thật thất vọng.
Trong mắt Lưu phu nhân cũng ẩn chứa nước mắt, chỉ lệ là vì mất nàng dâu như Trương Anh mà rơi, là bởi vì mất một đống bạc trắng loá mắt mà chảy.
Lưu lão gia cũng nữa, mà luôn quan sát Mộ Dung Thư.
Hồng Lăng thật sự hết nổi những diễn trò, lập tức hừ lạnh :
– Các ngươi đùa chứ? Chúng cũng dư tiền mà mời con hát đến diễn kịch! Ai ai trái, bà con cô bác xóm giềng ở đây đều vô cùng rõ ràng, các ngươi tội gì tiếp tục ở đây giả vờ giả vịt? Sẽ sợ phản tác dụng?
– Ngươi một ả tỳ nữ cũng dám châm biếm chúng !