Nhã di nương Hồng Lăng châm chọc, nhất thời nổi giận mắng.
Trong mắt Mộ Dung Thư mây đen cuồn cuộn. Nàng xem Hồng Lăng như tỷ , ai dám nhục mạ Hồng Lăng cũng chính là nhục mạ nàng.
Mộ Dung Thư đầu về phía Trương Tuyền, dùng ánh mắt ý bảo Trương Tuyền nên hành động.
Nhận tín hiệu của Mộ Dung Thư, Trương Tuyền lập tức từ trong lòng lấy vài thứ ném cho Nhã di nương.
Nhã di nương ngây , hiểu Trương Tuyền đang gì.
– Ngươi gì thế?
Lưu Kiện giận giơ mày trừng mắt với Trương Tuyền.
Trương Tuyền :
– Dù Lưu thiếu gia cũng từng là rể của , cũng là cha của Vân nhi. Lưu gia các ngươi tuy rằng việc ác nào , nhưng Trương Tuyền cũng là quang minh lạc, đương nhiên thể chịu nổi những thứ dơ dáy lắc lư mặt . Trước lừa gạt tỷ tỷ quan trọng, nhưng Vân nhi học theo, mất mặt Lưu gia, đồng thời cũng mất thể diện tỷ tỷ.
– Ngươi ý gì?
Nhã di nương cau mày, Trương Tuyền là ý gì. Bất quá nàng mới dứt lời, liền cúi đầu mấy thứ quăng đất.
Đó là một cái khăn màu trắng thêu ít hoa mai, còn một vết máu, thứ quen mắt! Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt.
Mộ Dung Thư lạnh lùng Nhã di nương đột nhiên đổi sắc mặt. Trong lòng lạnh, sớm hôm nay thì lúc đừng ! Nhân nào quả nấy, Nhã di nương nhất định vì sai lầm phạm mà trả giá thật nhiều.
Lưu lão gia, Lưu phu nhân, Lưu Kiện bối rối, Trương Tuyền đang gì, chẳng qua sắc mặt Nhã di nương bỗng nhiên trắng bệch thì đây là chuyện gì .Trong phòng, đang ung dung như xem kịch, Triệu Sơ, khóe miệng gợi lên tươi tuyệt mỹ câu hồn đoạt phách. Mộ Dung Thư vẫn như thế, tiến hành phản kích từng bước một. Chỉ cần nàng tay, thể , vô cùng hả giận! Chẳng qua, còn thêm vài phần hương vị đuổi tận g.i.ế.c tuyệt. Đây chính là Mộ Dung Thư, tính kế đặc biệt như thế.
Hiện thời, ngoài cửa vây quanh nhiều . Những chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ truyền , bọn họ thể mất thể diện nữa!
Lưu lão gia lên tiếng quát bảo Trương Tuyền ngưng , để tiếp tục hết.
– Chuyện trong nhà của Lưu gia chúng cần một ngoại nhân như ngươi nhúng tay! Hôm nay chuyện buôn bán xong, cần nữa. Kiện Nhi, mang theo con dâu, chúng .
Đám Lưu Kiện , dám cãi , tức thì bỏ . Mà Nhã di nương càng hận thể trốn ngay lập tức.
Trương Tuyền là hàng năm tập võ, cường tráng, động tác vô cùng nhanh nhẹn, Lưu lão gia có thể so , lập tức Trương Tuyền ngăn ở cửa.
Mà lúc , những ngoài cửa cũng nhao nhao lên:
– Kết quả là chuyện gì thế? Trương Tuyền, ngươi nhanh , cho những chờ nãy giờ như chúng đây một chút. Dù đều là cùng một thị trấn, đừng keo kiệt thế chứ!
– đó. Đứng lâu như , chân cũng phát đau, tằm trong nhà còn đang chờ ăn đây. Lúc nếu là chuyện gì, thật khiến lòng căm giận bất bình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-298.html.]
Người bên ngoài kêu la om sòm, sắc mặt mấy Lưu gia đều cực kì khó coi.
Nhã di nương cắn răng, sắc mặt trắng bệch về phía Trương Tuyền, giọng chút cầu khẩn:
– Ta từng đắc tội ngươi đúng ? Tại ngươi cố tình nhằm chứ?
Trương Anh cũng khó hiểu về phía Trương Tuyền, kết quả chuyện gì gạt nàng? Sao sắc mặt Nhã di nương khó coi như thế?
Trương Tuyền lạnh :
– Ngươi và Lưu Kiện chiếm đoạt sản nghiệp Trương gia . Đây là đắc tội với ? Nếu trong lòng ngươi quỷ, hà cớ gì sợ? Thế nhưng, ngược thật sự là ngờ, Lưu Kiện tự cho là thông minh cũng ngươi lừa!
Nhã di nương , hình lảo đảo, lui về phía một bước dài.
//////Mộ Dung Thư , ánh mắt chằm chằm phản ứng một nhà Lưu gia, nàng bỏ qua cảnh . Nàng tại chán ghét Lưu gia đến như , lẽ là do Liễu Ngọc Nhi từng rơi cảnh , hoặc lẽ là vì những điều Lý thị gặp , mà cũng lẽ là do giọng non nớt của Hiên nhi, nàng mới thể tính kế đối phó Lưu gia như thế.
Chính lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác một ánh mắt nóng rực quen thuộc đến tận xương tủy. Nàng ngẩng phắt lên theo cảm giác . đập mắt cũng chỉ là đám xa lạ và vách tường lạnh như băng.
, nàng cảm giác ánh mắt quen thuộc vẫn quanh quẩn đây.
Khi nàng chậm rãi thu hồi ánh mắt, khoé mắt bất ngờ thấy một vạt áo đỏ tía viền hoa văn vàng, nhưng lúc ngẩng đầu lên, vẫn là những xa lạ và vách tường lạnh như băng.
Nàng tự giễu lạnh, ngờ nàng cũng sẽ lúc khống chế nổi bản như thế. Bất kể là kiếp trọn cuộc đời , cái nàng cũng chỉ là một lòng một , bạc đầu chẳng xa .
, chỉ là mong hai một lòng một , bạc đầu chẳng xa .
– Phu nhân, trò trình diễn.
Bên tai truyền đến tiếng Hồng Lăng nhắc nhở, nàng lập tức phục hồi tinh thần , cũng về phía Nhã di nương và Trương Tuyền.
Lúc Nhã di nương hoảng loạn, vẻ như ả Trương Tuyền gì, khuôn mặt trắng bệch, điềm đạm đáng yêu.
Đáng tiếc, kẻ ở giang hồ hành tẩu như Trương Tuyền cũng những tùy tiện thương hương tiếc ngọc , giọng đột nhiên rét lạnh:
– Ngươi thật vốn là nha đầu thông phòng của Vương viên ngoại hơn sáu mươi tuổi ở trấn Thái Nguyên, mà khăn gấm chính là chứng cứ cho đêm đầu của ngươi và ông đúng ? Sau đó nhà Vương viên ngoại lụn bại, ngươi mới bỏ khác lừa gạt bán thanh lâu, cũng kỹ nữ một thời gian. Về trốn thoát, thời điểm cơm ăn mới ở nơi ai nhận ngươi là trấn Thượng Chí lừa gạt, nếu nhờ chị cứu ngươi, e là ngươi về nghề cũ ?
– Ngươi bậy!
Đôi môi Nhã di nương run lên, hình lui phía một bước dài.
– Nếu chứng cớ dám như thế ? Những đàn ông từng một đêm phong lưu với ngươi ở trấn Thái Nguyên ngày hôm nay đều đến đây.
Trương Tuyền hừ lạnh một tiếng, phá vỡ ảo tưởng của Nhã di nương.