Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 303

Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:10:22
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm , trong trấn thức dậy ăn điểm tâm xong, dọn dẹp nhà cửa, mở cổng thấy hàng xóm đang tụ tập một chỗ bàn tán gì đó.

Hồng Lăng và Trương Anh tò mò bèn qua . Kết quả lấy tin tức thật sự cho khiếp sợ!

Tối hôm qua Lưu thiếu gia Lưu Kiện gặp quỷ!

Vừa tỉnh ngủ, hai bên gò má dấu vết lửa in lên. Theo lý thuyết, Lưu Kiện hẳn là cảm giác sự đau đớn, nhưng Lưu Kiện một chút cảm giác nào, chỉ khi soi gương mới phát hiện mặt phỏng, lúc đó mới hậu tri hậu giác kêu lên đau đớn.

Vốn Lưu gia còn báo quan, nhưng cẩn thận ngẫm , chuyện từ đầu đến cuối thật sự là kỳ lạ. Nếu là khác phỏng, Lưu Kiện đau mà kêu lên? Nếu soi gương căn bản cũng phát hiện thương tổn do phỏng. Cứ như , của Lưu gia nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhận định là do ma quỷ gây . Không khỏi mất mặt hổ, Lưu lão gia đành đè áp việc xuống, khi sai gã sai vặt tìm đại phu đến khám, xác định chỉ là vết bỏng thông thường, nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ảnh hưởng đến khuôn mặt thì mới yên lòng.

Nghe , khi Lưu Kiện khuôn mặt hủy, than trời trách đất, còn choáng váng ngất lịm.

Trên trấn đều ông trời mắt, Lưu Kiện báo ứng. Ông trời thật sự mắt, báo ứng mà là thời điểm tới. Lưu Kiện ở trấn mưa gió nhiều năm như , chỉ chiếm đoạt sản nghiệp Trương gia, còn vu hãm Trương Anh, hiện thời nữ nhân của , Nhã di nương xuất là kỹ nữ, đồng thời ma quỷ hủy dung, chuyện lên những hành vi của Lưu Kiện ngay cả ông trời đều .

Trương Anh những chuyện , nên lời là cảm giác gì, chỉ là lạnh vài tiếng cũng để việc trong lòng.

Hồng Lăng chuyện kỳ lạ cho Mộ Dung Thư , Mộ Dung Thư nhịn đáp:

– Ở ma quỷ chứ? Sợ là Lưu Kiện đắc tội với ai, nửa đêm trả thù. Nếu trúng các loại mê hương nọ sẽ mất tri giác, đừng hủy dung, cho dù lấy mạng cũng hề . Mà con chính là như thế, ngay lúc ngờ bản thương, còn cảm thấy gì, đây là vấn đề ý thức. Chờ khi thấy vết thương thì mới cảm giác đau đớn.

Không Lưu Kiện đắc tội là ai, xuống tay thật ác độc, vết sẹo là vĩnh viễn, chỉ cho đau đớn vạn phần, còn sẽ lưu vết tích cách nào chữa trị.

– Chẳng lẽ là Nhã di nương?

Trương Anh đoán.

Hôm qua hành vi của Lưu Kiện đối với Nhã di nương, chuyện của Nhã di nương truyền khắp trấn Thượng Chí, Nhã di nương nhận hết sự gièm pha trào phúng mắng mỏ của , nhất định sẽ oán hận trong lòng. Nếu thực sự Lưu Kiện những hành vi , cũng khó giải thích. Trương Anh hỏi miệng cảm thấy khả năng, Nhã di nương võ công, thể xâm nhập Lưu gia, đừng tới chuyện một dấu vết hủy khuôn mặt Lưu Kiện.

– Không thể nào. Cứ thái độ hôm qua của Nhã di nương với Lưu Kiện là thấy, nàng yêu thương Lưu Kiện sâu sắc, tất nhiên sẽ chuyện thương tổn . Huống chi Nhã di nương nàng cũng dám. Có điều ai cũng dám khẳng định, nàng sẽ vì yêu thành hận. tường viện Lưu gia cao, nếu võ công, chắc sẽ thể vượt qua .

Mộ Dung Thư nhạt.

Trương Anh gật gật đầu:

– Vâng, phu nhân lý.

mà cũng lạ, theo lý thuyết Nhã di nương sẽ hành động, dù hôm qua nàng rơi kết cục đó là vì Trương Tuyền lôi chuyện quá khứ của nàng . đến bây giờ nửa điểm động tĩnh đều , cũng thấy Nhã di nương trấn. Nàng thể về Lưu gia, như hiện tại nàng sẽ ở ? Như là biến mất .

Hồng Lăng chút tiếc nuối . Những năm gần đây nàng đều trải qua cuộc sống nơi nhà cao cửa rộng, đương nhiên thể vài phần tâm tư của Nhã di nương.

Nhã di nương thấy kẻ yên phận. Ả thể tính kế ân nhân là Trương Anh, tàn nhẫn độc ác như , thế thì tuyệt đối sẽ dễ dàng nhận thua hoặc là buông tha Trương Anh như thế. Cho nên bây giờ ả án binh bất động thật khiến khác lo lắng.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nhăn mày , về phía Trương Anh hỏi:

– Hôm qua Trương Tuyền theo dõi Nhã di nương ?

Nàng cũng lo lắng như Hồng Lăng.

– Sau khi đuổi Nhã di nương , Trương Tuyền cũng theo dõi, quan sát chặt chẽ động tác của nàng . Nàng ở trấn chỉ một một vướng bận gì, lẽ là nhiều mệt mỏi nên đến một khách điếm nghỉ ngơi, lúc đó Trương Tuyền mới trở về sân trông chừng tơ tằm . Sáng sớm hôm nay đến khách sạn phát hiện bóng dáng Nhã di nương. Nói đến cũng lạ, Trương Tuyền tìm khắp nơi trong trấn, hỏi thăm nhiều đều thấy Nhã di nương, xem là nàng rời khỏi trấn Thượng Chí.

Trương Anh lập tức đáp lời.

Nghe , Mộ Dung Thư gật gật đầu, yên tâm. hiểu trong lòng vẫn chút nghi ngờ. Nhã di nương tuyệt đối là kẻ dễ dàng bỏ qua cho khác như thế, ả sẽ khinh địch rời như ? Nếu là do chịu nổi sự nhạo báng, chê của mà bỏ , thì những tháng ngày lăn lộn ở kỹ viện của ả thật là uổng phí.

Vậy thì do ?

Đang lúc nàng đang nghi hoặc thì gõ cửa.

– Ta xem.

Trương Anh lập tức dậy, chạy ngoài mở cửa.

Không đầy một lát trong viện truyền đến mấy câu chanh chua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-303.html.]

– Con dâu, quả nhiên ngươi tuyệt tình như thế? Ngươi cần suy nghĩ kỹ, nếu nhận ngân lượng , thì ngươi và Lưu gia chúng sẽ còn bất kì quan hệ gì nữa.

Lưu phu nhân còn hết hy vọng, . Bà thật đau lòng cho bạc , hơn hai trăm vạn, bao nhiêu năm vất vả mới thể kiếm .

Lưu lão gia tuy rằng hôm qua đáp ứng, nhưng khi cầm ngân phiếu giao , ông cũng nhịn đau lòng, mở miệng khuyên:

– Con dâu, hiện thời Kiện Nhi cũng hối hận , còn trừng phạt nữa, lúc thật sự cần chăm sóc. Vân nhi cũng ầm ĩ đòi . Mấy ngày nay Vân nhi ngay cả ngủ cũng yên , trông ngóng ngươi sớm ngày trở về. Con dâu, hiện tại hối hận còn kịp.

Ngày hôm nay tới gặp Trương Anh chỉ Lưu lão gia và Lưu phu nhân, Lưu Kiện do hủy dung nên đả kích, tinh thần Lưu gia dưỡng bệnh. Hiện thời còn khuôn mặt tự nhận là tuấn , trở thành gã đàn ông xí, thể chấp nhận?

Trương Anh nhíu nhíu mày. Đã đến nước mà hai già Lưu gia còn tính toán, quả nhiên khiến vô cùng căm hận. Trương Anh cau mày trả lời:

– Có lẽ hai còn , tơ tằm cũng mua, cùng lắm là việc cho phu nhân. Số tơ tằm đó đều là của phu nhân. Nếu hai trở về, như ngay lập tức. Chỉ là tơ tằm các ngươi vẫn mua với giá hai trăm vạn lượng bạc.

Nghe , Lưu gia nhị lão thể tin về phía Trương Anh:

– Ngươi cái gì?

Chẳng lẽ những gì bọn họ ngày hôm qua đều là vô ích? Trương Anh vốn quyền quyết định? Nếu , chẳng bọn họ đang diễn tuồng cho khác xem?

– Các ngươi còn cho về Lưu gia ? Nếu còn , thu thập hành lí ngay.

Trương Anh nhíu mày, tràn ngập vẻ khinh thường, lạnh giọng hỏi.

Kỳ thực đáp án rõ ràng, thái độ của hai già Lưu gia đổi cực nhanh. Hừ, thật là buồn , nếu Trương Anh thể quyết định, bọn họ còn xin nàng trở về ích lợi gì? Không chừng nàng về nghĩ cách lấy tài sản của Trương gia thì ? Bọn họ thể chuyện ngu ngốc như .

– Để chúng gặp phu nhân.

Lưu lão gia giọng lạnh lùng như đang lệnh. Hiện thời trong mắt ông Trương Anh chính là một hạ nhân nên khi mở miệng chuyện giọng điệu quả thật khác xa , cách biệt một trời một vực.

Ở trong phòng Mộ Dung Thư thấy động tĩnh bên ngoài, khóe môi khỏi gợi lên tia lạnh, :

– Xem Lưu gia nhị lão vẫn phận. Hồng Lăng, ngươi với bọn họ mấy tiếng, để bọn họ mau chóng giao ngân lượng .

– Nô tì bao giờ gặp kẻ hổ như . Hôm qua thì lắm, đến hôm nay vẻ hối hận . Bọn họ cho là trấn Thượng Chí là thiên hạ của , nấy? Nô tì xem .

Hồng Lăng lập tức ngoài.

Cửa viện, Trương Anh thất vọng nhị lão Lưu gia :

– Phu nhân thời gian gặp các ngươi? Việc buôn bán với Lưu gia là do phụ trách. Căn cứ theo chứng từ hôm qua, hiện tại hai chỉ cần giao tiền cho chúng thì tự nhiên tơ tằm các ngươi thể lấy .

Lời nàng đủ rõ ràng ?

hai nhà Lưu gia vẻ như hiểu, vẫn khăng khăng gặp Mộ Dung Thư.

Hồng Lăng băng băng tới, hướng tới hai khách khí :

– Lưu lão gia Lưu phu nhân cũng là sống mấy chục tuổi, hôm nay việc giữ lời hứa như thế? Không lập chứng từ ? Nếu hai bội ước, như chúng chỉ thể gặp công đường. Phu nhân chúng , nhiều với các ngươi, các ngươi cũng đừng hy vọng hão huyền tơ tằm mà tốn một xu. Giờ cũng sớm, chúng sắp ăn cơm trưa, hai giao ngân phiếu cho chúng , hiện tại lẽ Trương Tuyền cho thu xếp xong tơ tằm đó, lập tức thể đưa đến Lưu gia các ngươi.

Hai ông bà Lưu gia , tuy rằng sắc mặt khó coi, trong bụng vẫn chút cam lòng, nhưng bọn họ chuẩn ngân phiếu xong, hơn nữa như lời Hồng Lăng đường thương lượng , hai chỉ đành vạn phần tình nguyện đưa ngân phiếu .

Hồng Lăng đầu hướng về phía gian phòng trừng mắt .

Thấy cảnh , Mộ Dung Thư nhịn khẽ một tiếng, quỷ nha đầu Hồng Lăng !

Rốt cục giờ cơm trưa cũng giải quyết xong việc . Lưu gia dùng hai triệu bốn trăm ngàn lượng mua bộ tơ tằm vốn trị giá ba mươi vạn lượng.

Chuyện gây oanh động ít ở trấn Thượng Chí, dù Lưu gia đây là đầu coi tiền như rác.

Khách điếm Bình An.

Phòng chữ Thiên thứ nhất.

Trong một gian phòng bố trí đơn giản thanh nhã, Triệu Sơ gác tay cửa sổ, ngoài.

Loading...