Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:10:31
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nãy khi con d.a.o c.h.é.m xuống, thời gian nhổ . Nếu cho dù điểm huyệt thì e là nàng sẽ phát hiện, mà cũng kiên trì bao lâu. Dù miệng vết thương cũng sâu.

Đôi đồng tử của thăm thẳm như vũ trụ đen đặc, sâu thấy đáy, cắn nuốt tất cả thứ. Cái chính là một cơ hội, nhưng dù hiện tại cũng là thời cơ .

Mã hộ vệ , đầu về hướng Vũ Văn Mặc đang nắm cánh tay , lúc mới phát hiện cánh tay vẻ như còn chút sức mà buông thõng xuống, thấy mặt vết thương máu, liền vương gia điểm huyệt cầm máu. Mã hộ vệ ngừng tự trách, rõ vương gia bệnh nặng mới khỏi, hiện thời thể lực thể so với lúc , thế mà hề chú ý đến vương gia, chỉ một lòng nghĩ để cho vương gia tự bảo vệ vương phi! Nếu như vương gia việc gì, khó mà chối tội ! Đây là do thất trách!

– Vương gia, tổn thương đến gân mạch ?

Mã hộ vệ trầm giọng hỏi.

Vũ Văn Mặc khẽ lắc đầu, giọng nhẹ tựa lông hồng:

– Không .

Chút vết thương nhỏ đối với chẳng là gì. Lúc thấy nàng hề sợ sệt chống , bình tĩnh ung dung như thế, nhưng con d.a.o chỉ cách đỉnh đầu nàng hơn một thước, nếu như rơi xuống, đủ để lấy mạng nàng! Mà khi nàng đối mặt với cái c.h.ế.t thản nhiên như , lộ chút sợ hãi nào.Cũng ngay trong tích tắc đó, bỗng nhiên sợ, chẳng lẽ trong lòng nàng, bất kỳ nào chuyện gì thể cho nàng quyến luyến thế giới ? Hắn thể, ngay cả mà nàng thật tình chăm sóc, đối đãi như con ruột là Hiên nhi cũng ?

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Mặc cách nào khống chế trái tim run lên mạnh mẽ, dường như gì đó trong nháy mắt thoát , nhưng thể nên trói buộc bên trong cơ thể ngừng giãy giụa, cuồng loạn giày vò.

Giờ khắc , chân chính hiểu cái gì mới gọi là đau, cái gì là đau cách nào khống chế, cái gì là nỗi đau mà một loại thuốc nào thể xoa dịu ! Cho dù là loại thuốc công dụng mạnh nhất như ma phí tán (chả là thứ gì) cũng thể khiến cảm thấy đỡ hơn.

Thật sự bất kỳ nào thể giữ chân nàng?

Không…

Mộ Dung Thư bóng lưng rời , tiêu điều mà gầy gò.

Hắn rời như thật ngoài dự liệu của nàng. Tuy rằng lúc đây cứu nàng, trong việc xen lẫn nhiều ý đồ khác, là ý riêng và sự thành của Mã hộ vệ, nhưng cuối cùng đúng là cứu nàng.

Mộ Dung Thư cúi đầu về nơi cách chân xa. Con d.a.o suýt lấy tính mạng nàng đang đó, địa tầng trong trấn nhỏ vẫn định, vì con d.a.o thật dễ dàng cắm trong đất.

Trên mặt đất màu đen còn vương vãi vài giọt m.á.u tươi, m.á.u tươi gặp khí nên đọng .

Con ngươi đen luôn bình tĩnh thong dong một tia gợn sóng của nàng thoáng chớp động, khoé môi mím . Hắn thương.

Nàng ngẩng đầu về hướng rời , còn bóng dáng đó.

Còn gã Lưu Kiện đang ngốc đến thất thần thì sắc mặt tái nhợt, khi giật tỉnh hốt hoảng bỏ chạy, nhưng cách nào nhấc chân lên , lúc mới nhớ tới, lúc nọ cứu ả phụ cũng đồng thời ném hai hòn đá trúng .

Mấy Hồng Lăng khi trải qua giây phút kinh hồn táng đảm cũng định thần , phát hiện ý đồ của Lưu Kiện, bước lên bắt lấy mới phát hiện căn bản cách nào di chuyển hai chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-309.html.]

Đôi mắt Trương Tuyền loé lên:

– Hắn điểm huyệt !

Trên mặt khó nén vui mừng. Những năm gần đây luôn luôn ở bên ngoài tìm học võ công, nhưng tìm nào điểm huyệt, dù môn công phu vô cùng cao thâm, ngờ võ công hai cao thâm như thế! Hắn đầu về phía Mộ Dung Thư, càng cảm thấy phận của phu nhân tuyệt đối đơn giản.

Cùng nghi hoặc còn Trương Anh. Nàng cũng phát hiện vài thứ. Phu nhân cũng đơn giản, lẽ phận vô cùng tôn quý. Thế nhưng, mặc kệ phận phu nhân , nếu ngài, nàng cũng sẽ hôm nay. Hiện thời nàng như tái sinh, cơ hội như thế ai cũng . Chính là, mắt xem , phu nhân và phu quân của ngài hình như vấn đề.

Hiên nhi buông xuống lúc mới tỉnh thần , cặp chân ngắn cũn lập tức lao về phía Mộ Dung Thư:

– Mẫu !

Mộ Dung Thư chầm chậm thu hồi tầm mắt, cúi đầu Hiên nhi chạy đến bên cạnh , ôm bé lên, lấy khăn lụa lau nước mắt cho Hiên nhi, dịu dàng trấn an bé:

– Mẫu , Hiên nhi đừng sợ.

Hiên nhi cẩn thận liếc Mộ Dung Thư, xác định Mộ Dung Thư thật sự chuyện gì, nức nở thành tiếng:

– Mẫu về đừng rời khỏi Hiên nhi, Hiên nhi sợ mất mẫu . Hiên nhi , nhưng thể mẫu .

– Ừ, ừ. Về bất kể thế nào mẫu cũng sẽ rời khỏi Hiên nhi, Hiên nhi yên tâm, ngoan.

Mộ Dung Thư lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Hiên nhi, lời dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi. Trong lòng nàng tự trách, nàng là trải qua tử vong, cho nên cảm thấy cái c.h.ế.t cũng đáng sợ như trong tưởng tượng, lẽ hẳn nên là vô cùng thản nhiên. Nàng vốn chẳng thích thú gì thời đại , cũng thích ứng . Thời đại quá nhiều trói buộc đối với nữ nhân, những gì mà nàng vẫn theo đuổi chính là chuyện thực tế, cho nên nàng bốc đồng lựa chọn thoát . nàng quên, ở thời đại phong kiến , ở nơi nhiều chỗ nàng hài lòng , cần nàng, nàng rời .

Hiên nhi từ tới nay đều hiểu chuyện, khi Mộ Dung Thư khuyên giải vài câu chỉ còn thút thít, trong miệng nhỏ còn lẩm bẩm:

– Hiên nhi mau lớn lên, mẫu chờ Hiên nhi hiếu kính. Hiên nhi mau lớn lên, thể bảo vệ mẫu .

– Được, mẫu chờ con.

Mộ Dung Thư ngừng gật đầu hứa hẹn. Hiên nhi thấy nàng như thế lập tức yên tâm, vươn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Thư:

– Mẫu đừng sợ.

Trong lòng Mộ Dung Thư ấm áp.

– Ừ, mẫu sợ.

– Vương phi, gã Lưu Kiện xử trí thế nào?

Loading...