Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:20:18
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Dung Thư chầm chậm lên, vẫn bao nhiêu sức, nhưng nàng thẳng sống lưng, ánh mắt rét lạnh trực diện Phương Dung Mai, những lời nàng quả nhiên cho Phương Dung Mai biến sắc!
Mộ Dung Thư rõ Phương Dung Mai là thế nào. Hiện thời nàng rơi tay ả , đương nhiên đối với Phương Dung Mai mà , nàng bất kì tính công kích khả năng phản kháng nào, thể hiện tại nếu Phương Dung Mai g.i.ế.c nàng cũng thật sự dễ dàng.
Về phần Phương Dung Mai ở phủ Nam Dương Vương lâu, tất nhiên rõ tính tình Vũ Văn Mặc, vì nhất định ít nhiều sẽ điều kiêng kị. Điều nàng cũng chỉ như thế! Đồng thời, tuy nàng thừa nhận, nhưng hôm nay thời điểm rơi nguy hiểm, nàng mới ỷ đến mức nào.
Toàn bộ nữ tử trong phòng sững sờ Mộ Dung Thư và Phương Dung Mai, dù nhiều ngày ở mặt các nàng biểu hiện của Phương Dung Mai thật sự chẳng lấy gì hiền lành, tay tàn nhẫn, trong lòng bọn họ đều hết sức e ngại. hôm nay nữ nhân mới bắt tới dám thẳng ả , vẻ mặt còn một tia sợ hãi. Không vì , ngược các nàng đột nhiên cảm thấy Phương Dung Mai mới là e ngại nữ tử !
Nhận thấy ánh mắt bốn phía đây, Phương Dung Mai cau chặt mày. Nàng đột nhiên cảm giác bản vô cùng buồn , đến tình trạng hiện thời, nàng vẫn còn sợ! Có điều Mộ Dung Thư ngoa, tuy rằng ca lợi hại, nhưng Vũ Văn Mặc…
Mộ Dung Thư quan sát hết thảy biến hoá của Phương Dung Mai, trong lòng thoáng an tâm một chút. Chỉ cần Phương Dung Mai chần chừ, thể nàng còn e ngại Vũ Văn Mặc.
– Ngươi sợ? Ngươi cho rằng giờ phút còn sợ ? Hiện thời bản ngươi còn khó bảo , vẫn nên cẩn thận nghĩ xem đến lúc nam nhân đùa bỡn, thế nào khiến bọn họ vui vẻ một chút, bản ít tra tấn !
Phương Dung Mai , tránh ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Thư, bỏ mấy câu độc ác xong lập tức rời .
Sau khi nàng , Mộ Dung Thư nhẹ nhàng cong khóe môi.
– Phu nhân, ngươi quen nàng?
Chẳng lúc nào Nhã di nương đến bên cạnh Mộ Dung Thư, xổm ngẩng đầu Mộ Dung Thư, nghi ngờ hỏi.
Nghe , Mộ Dung Thư từ cửa thu hồi ánh mắt, cúi đầu về phía Nhã di nương, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:
-Nhã di nương, các ngươi từng chạy trốn lúc trời đang mưa ?
Lời , nữ tử khắp phòng đều lấy khó hiểu về phía Mộ Dung Thư. Trời mưa đường xuống núi lầy lội trơn trượt, các nàng thể chạy trốn chứ?
Nhã di nương đang nghĩ đến phận của Mộ Dung Thư, căn bản kịp trả lời. Có điều từ vẻ mặt bọn họ Mộ Dung Thư đáp án. Nàng đầu, cái cửa sổ nhỏ duy nhất của căn phòng. Bên ngoài mưa vẫn rả rích, sắc trời âm u, xem trận mưa còn duy trì một thời gian nữa.
Nàng đầu về phía mười mấy bọn họ, nhẹ giọng hỏi:
– Các ngươi rời khỏi chỗ ?
Nếu chỉ dựa một nàng thì khó, nhưng nếu cả bọn mười mấy đồng loạt bỏ trốn, như , khả năng thoát là lớn.
Ánh mắt hơn mười nữ tử đều sáng lên Mộ Dung Thư. Bọn họ từng bỏ trốn nhiều , nhưng nào cũng thất bại và trừng phạt. Tuy rằng sợ hãi, can đảm lặp nữa, nhưng Mộ Dung Thư trấn định như thế, dáng vẻ vô cùng tự tin. Mười mấy hai mặt , giây lát, đều gật gật đầu.
, các nàng đều bỏ trốn, lưu lạc ở nơi thanh lâu kỹ viện.
Nhã di nương chăm chú Mộ Dung Thư, qua hồi lâu nàng lập tức lên về phía Mộ Dung Thư:
– Ngươi cách thoát khỏi chỗ ?
Nhã di nương chằm chằm Mộ Dung Thư. Nữ nhân giống thường, nàng tuyệt đối thường, chỉ bằng việc nàng thể đem Lưu gia đùa bỡn trong lòng bàn tay là thể nàng tuyệt đối một bình thường!
Mộ Dung Thư nhàn nhạt liếc qua Nhã di nương, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, mặt hề lộ dấu vết, :
– Ngươi cũng trốn?
– Đương nhiên!
Nhã di nương trả lời quyết đoán. Nàng cũng về cuộc sống , quả thực là sống bằng chết, vì một bữa cơm mà nam nhân tra tấn. Nếu bán kỹ viện, còn bằng nàng c.h.ế.t coi như xong!
– Được!
Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời.
Nhã di nương lập tức yên tâm. Nàng thật ngờ Mộ Dung Thư sẽ để ý đến hiềm khích .
– Cái gã gọi là ca mỗi ngày đều ngoài ?
Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
Mấy nữ tử cùng gật đầu.
– , mỗi ngày đều ngoài nhưng đều buổi cơm trưa. Có khi nữ nhân cũng cùng.
Mộ Dung Thư nhẹ nhàng cau mày , xem đợi thêm một thời gian. Thế nhưng, cho dù gã xuống núi thì nếu xảy sự cố, Phương Dung Mai cũng tuyệt đối . Không vội, nàng tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Chưa đầy một lát , Phương Dung Mai . Nàng đến để đưa một ít thức ăn, nhưng là tùy tay ném xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-318.html.]
Ánh mắt Mộ Dung Thư quét tới, mặt đất chính là mấy củ khoai lang còn bốc lên nóng, tổng cộng mười mấy củ.
Mà Phương Dung Mai giống như báo thù, cầm củ khoai cuối cùng ném tới mặt Mộ Dung Thư.
Vốn tưởng rằng Mộ Dung Thư sẽ vì củ khoai mà hạ , nào ngờ Mộ Dung Thư lạnh nhạt nhặt củ khoai lang lên, tư thái tao nhã lột vỏ.
Phương Dung Mai sửng sốt. Vốn mang theo tâm tình nhục nhã khác, trong lòng nhất thời trầm xuống, nàng hung hăng trợn mắt liếc Mộ Dung Thư một cái, đó về phía mấy nữ tử đang lột khoai ăn như sói như hổ lạnh giọng quát:
– Các ngươi đều đàng hoàng một chút cho ! Nếu để cho các ngươi ý định chạy trốn, để xem đánh gãy chân của các ngươi !
Những lời cơ hồ là mỗi bữa trưa đều , đám thiếu nữ cũng thèm để ý, nhưng từ khi chạy trốn bắt trở buộc chịu khổ hình tính , các nàng dần dần Phương Dung Mai tuyệt đối chỉ doạ suông.
Thấy những đều sợ hãi run rẩy cả , gương mặt gầy guộc của Phương Dung Mai hiện lên mấy nét lạnh, hung hăng trợn mắt liếc Mộ Dung Thư một cái mới xoay bỏ .
Sau buổi cơm trưa, gã cũng tới. Hắn cửa đầu tiên chính là về phía Mộ Dung Thư. Trên gương mặt xương nhô lên hiện lên ý dữ tợn dâm đãng, Mộ Dung Thư mà khỏi cảm thấy ghê tởm.
Trong phòng, các nữ tử khác thấy gã , lập tức sợ hãi tụm một chỗ.
– Tiểu mĩ nhân, đừng gấp, về ngay thôi. Tiểu mĩ nhân đừng cho rằng xuống núi thì vọng tưởng chạy trốn. Nếu bỏ trốn bắt trở , cũng đừng trách thương hương tiếc ngọc.
Gã một bên dâm đãng một bên uy hiếp. Có vẻ như nhận vẻ chán ghét trong mắt Mộ Dung Thư, thu nụ mặt, trong mắt hiện một tia ngoan độc, nhưng chỉ là thoáng qua, :
– Ta thật thích nữ nhân cá tính.
Dứt lời, lập tức xoay rời .
– Hắn đây là xuống núi hỏi thăm tin tức. Chỉ cần quan binh lơi lỏng phòng , sẽ đưa chúng .
Sau khi gã rời , Nhã di nương lập tức nhỏ giọng . Nhã di nương dù cũng là từ kỹ viện ngoài, thành thạo việc sử dụng tâm kế, đương nhiên việc gì cũng để ý cẩn thận.
– Chờ thêm một lát, cần ngươi diễn một tuồng kịch.
Mộ Dung Thư Nhã di nương . Nhã di nương từng sinh tồn tại nơi rồng rắn hỗn tạp , đối với việc diễn trò hẳn là vấn đề gì. Không ngờ cũng lúc nàng hữu dụng như thế.
Nhã di nương gật đầu:
-Được.
Nàng cũng thật thông minh, một chút ý tưởng của Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư về phía những khác, nhạt hỏi:
– Các ngươi sợ nữ nhân ?
Các nàng cùng gật đầu. Có nhỏ giọng trả lời:
– Chúng sợ bọn họ bắt trở , đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ dễ dàng tha cho chúng .
– Yên tâm, một lát nhớ theo lời . Lúc tay tuyệt đối do dự! Đừng để cho nữ nhân kêu to lên.
Mộ Dung Thư nhỏ giọng dặn dò. Nếu chạy trốn, bọn họ nhiều thời gian, nắm chặt cơ hội. Ca võ công, lên núi xuống núi mất bao nhiêu thời gian. Mà họ đều là nữ tử yếu đuối, tất nhiên thể so sánh với , vì hết thảy đều vô cùng cẩn thận…
Huyện nha.
Sắc mặt Vũ Văn Mặc nặng nề từng giọt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, đôi mày kiếm lạnh lẽo cau chặt. Cả một đêm đều ở chỗ , hề nhúc nhích. Trên cằm và gò má lún phún đầy râu nhưng hề .
Triệu Sơ bên bàn cũng một đêm ngủ.
Cả ngày hôm qua đều tin gì về Mộ Dung Thư, mà lúc là giữa trưa ngày thứ hai!
– Tra xét tất cả các vùng núi ở trấn Thượng Chí một .
Vũ Văn Mặc bỗng nhiên xoay về phía Triệu Sơ, hai mắt lạnh lẽo sâu thẳm, lạnh giọng .
– Được.
Triệu Sơ lập tức đáp.
Thật sự bọn họ đào ba thước đất của cả trấn để tìm kiếm nhưng vẫn tin tức, mà gã bắt cóc tuyệt đối rời khỏi trấn Thượng Chí. Khả năng duy nhất cũng chính là ẩn nấp núi!
Nửa khắc đồng hồ trôi qua.
Nhã di nương nhận chỉ thị của Mộ Dung Thư, lập tức ôm bụng kêu rên đau đớn, âm thanh lớn tới mữa suýt nữa phá bay cả nóc nhà. Mộ Dung Thư thấy thế nhịn khóe miệng rụt rụt. Nhã di nương tuy rằng , nhưng tuyệt đối là diễn viên tiềm năng, mấy tiếng kêu rên quả thật là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu! Nếu là những khác nhất định như nàng!