Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 319

Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:20:20
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giây lát, cửa phòng đạp . Sắc mặt Phương Dung Mai cực kỳ khó coi về phía Nhã di nương, giận dữ hét:

– Kêu cái gì mà kêu? Chán sống ?

Mặt khác, một tiểu cô nương quỳ xuống, hướng về phía Phương Dung Mai dập đầu cầu xin:

– Xin giúp đỡ nàng . Lúc nàng đưa tới đây thai, chừng là sinh non.

– Sinh non?

Phương Dung Mai cau mày, dáng vẻ của Nhã di nương thật giống giả vờ, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc. Nàng thoáng qua Mộ Dung Thư đang một bên.

Mộ Dung Thư ôm lấy khóe môi lạnh :

– Nhìn cái gì? Cũng sinh non.

Phương Dung Mai mang theo nghi hoặc về phía Nhã di nương. Ngay khi nàng đến mặt tiểu cô nương, tiểu cô nương bỗng nhiên vươn một chân gạt Phương Dung Mai té ngã.

Bị gạt té, Phương Dung Mai đang cao giọng mắng to, trong mấy nữ tử bên cạnh một nhanh nhẹn bịt miệng nàng , một khác lấy một cây gỗ kiếm lấy hết sức lực đập đầu Phương Dung Mai, những khác đều ăn ý hợp lực trói ả .

Bị gậy gỗ đánh cho đầu óc choáng váng, lúc Phương Dung Mai còn nhận phương hướng, hai mắt hoa lên, định kêu to, Nhã di nương lập tức dậy, giơ chân lên dùng sức đạp thẳng miệng của nàng! Thẳng cho đến lúc miệng Phương Dung Mai ứa m.á.u tươi, Nhã di nương mới nới lỏng chân.

Những nữ tử khác trong ngày thường Phương Dung Mai đánh đập đều dậy dùng sức đ.ấ.m đá lên nàng, thẳng đến khi Phương Dung Mai đánh chết, hôn mê mới dừng tay!

– Đủ! Không nên lãng phí thời gian, mau!

Mộ Dung Thư lạnh lùng lướt qua Phương Dung Mai đánh còn hình dạng, .

Những nữ tử cũng đều thời gian quý giá, mỗi đạp cho Phương Dung Mai một cú lập tức theo Mộ Dung Thư.

Sau khi khỏi phòng, Mộ Dung Thư quang cảnh xanh ngút ngát bốn phía. Quả nhiên như nàng đoán, nơi là giữa sườn núi!

Nàng thấy cửa cách đó xa một cái giếng, lập tức chạy đến, dùng gầu múc nước, đó chút do dự xối bộ gầu nước giếng lạnh như băng lên .

Những khác thấy hành động của Mộ Dung Thư, đồng loạt hiểu.

– Nếu bắt thì mau xối nước lên .

Giọng Mộ Dung Thư lạnh lùng vang lên. Hiện tại họ bao nhiêu thời gian để mà lãng phí. Việc nàng cần là dùng nước giếng xoá mùi hương , tiếp đó lợi dụng trời mưa. Nước mưa và đất bùn ẩm ướt thể che giấu mùi hương bọn họ .

Mà trận mưa đến lúc nào sẽ ngừng nàng thể đoán , vì giữa việc nhiễm phong hàn và bỏ trốn, hề nghi ngờ, bỏ trốn là quan trọng nhất!

Tối thiểu, nàng chết! , chết.

Mấy khác cũng đều dựa theo cách của Mộ Dung Thư xối nước giếng lên . Sau đó, tất cả cùng bỏ chạy xuống núi. Dựa theo những gì bàn bạc, họ sẽ tập trung một chỗ cùng mà tách thành nhóm hai ba chạy theo phương hướng khác . Cứ như , cho dù gã bắt bọn họ cũng sẽ chạy trốn thành công, đến lúc đó chỉ đường cho quan binh tới giải cứu những còn .

Rất nhanh, mười mấy nữ tử chia bốn phương tám hướng chạy .

Cùng lúc đó, Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ dẫn theo quan binh tiến đến. Thế nhưng, bốn phía trấn Thượng Chí đến mấy chục ngọn núi, việc truy tìm quả thật dễ dàng.

– Vương gia, mỗi một ngọn núi đều phạm vi khá rộng, thật sự là dễ dàng tìm kiếm. Hơn nữa lúc còn đang mưa.

Trong đám quan binh, phó thống lĩnh ôm quyền với Vũ Văn Mặc.

– Mỗi một ngọn núi đều lục soát kĩ càng, thể bỏ qua bất kì một tấc đất nào.

Trong con ngươi đen của Vũ Văn Mặc vô cùng kiên định, lạnh giọng phân phó.

Gã phó thống lĩnh lĩnh mệnh mà , vài trăm bắt đầu đồng loạt lục soát.

Mà gã bắt cóc đến núi phát giác nhiều quan binh đang truy soát, lập tức cấp tốc chạy lên núi.

Bởi do trời mưa xuống, mặt trời, cũng la bàn nên Mộ Dung Thư đành dựa việc cẩn thận quan sát cây cối xung quanh. Thực vật sinh trưởng, đa phần loài hướng về phía nam, loài khác hướng về phía bắc. Xác định phương hướng xong, nàng lập tức âm thầm nhắm về hướng đại thụ sinh trưởng tươi .

Nàng vốn để việc mấy theo , kết quả khi đầu thấy đến ba bốn . Trong đó cả Nhã di nương! Thời gian gấp gáp, nàng nghĩ cách bỏ trốn an , thừa thời gian bảo Nhã di nương chọn một con đường khác mà .

Dọc theo đường chỉ thể thấy tiếng bước chân của bọn họ, tiếng mưa rơi, tiếng thở dốc, mấy dám chuyện, sợ nếu gã sẽ thể thấy động tĩnh.Có thể là bản năng sinh tồn, cho dù thở hổn hển, cảm giác mệt như sắp chết, nhưng vẫn dám dừng nghỉ ngơi dù chỉ một lát. Một khi dừng chân, kế tiếp chờ đợi bọn họ chính là đau khổ vô tận.

Gần nửa canh giờ , bốn bỗng nhiên dừng bước.

Mộ Dung Thư cau mày phía .

Nơi đó một mảnh u ám, qua làn mưa rả rích, nàng về phía vách núi đen cao cao mặt. Phía còn đường .

– Tại thể như ? Sao ngươi dẫn chúng con đường ?

Sau lưng nàng, một nữ tử phía , lập tức Mộ Dung Thư, oán giận .

Một nữ tử khác cũng nhịn trách móc:

– Kết quả là ngươi đường thoát khỏi chỗ ? Ngươi thế sẽ hại c.h.ế.t chúng đó!

Hai thấy phía là tình hình như thế, lập tức quả quyết cùng Mộ Dung Thư nữa mà là hướng về một phía khác bỏ .

Sau khi vững, Mộ Dung Thư híp mắt tình hình phía . Không đếm xỉa đến lời trách cứ của hai nữ tử phía , chờ nàng xác định nên theo hướng nào, Mộ Dung Thư đầu thì thấy Nhã di nương đang ở chỗ cũ, hề bỏ . Mộ Dung Thư thật sự kinh ngạc.

– Kế tiếp nên từ nơi ?

Nhã di nương trầm giọng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-319.html.]

Mộ Dung Thư đầu về phía những cây gỗ đó, trong lòng nghĩ thầm: tuyệt đối thể về theo đường cũ, như duy nhất chỉ thể về hai hướng trái .

– Bên trái!

Mộ Dung Thư trầm mặc nửa khắc . Đây chính là hướng ngược với đường của hai nữ tử lúc nãy.

Nhã di nương gật đầu, theo Mộ Dung Thư hướng về phía bên trái mà bước.

Vì mải suy nghĩ, Mộ Dung Thư cũng để ý tình hình xung quanh. Ngay lúc đó, mép váy vướng cành cây, rách một đoạn.

– Có !

Nhã di nương hô nhỏ một tiếng. Phía truyền đến tiếng nhánh cây đạp lên lạo xạo cùng tiếng bước chân, Nhã di nương dừng đầu phía .

Mộ Dung Thư cách Nhã di nương vài bước, cũng hề đầu mà là nhanh chóng chạy về phía , tìm một cây đại thụ bèn nấp . May mà hôm nay trời mưa, thời tiết u ám, chỉ cần tìm chỗ ẩn nấp thích hợp thì tuyệt đối sẽ dễ dàng phát hiện.

Mà chỉ trong một khoảnh khắc ngoái đó thôi khiến tốc độ Nhã di nương chậm .

Kết quả, một bóng nghênh diện bay nhanh đến.

– Dám chạy!

Khi Nhã di nương còn phản ứng kịp, gã bắt cóc từ phía xông thẳng tới cho nàng một chưởng. Một chưởng sử dụng nội lực, đánh khiến đầu óc Nhã di nương choáng váng, miệng phun m.á.u tươi.

Mà Mộ Dung Thư ở cách đó xa, trốn một cây đại thụ thấy rành mạch tình cảnh mắt. Nàng Nhã di nương đánh ngã xuống, nhăn mày .

– Nói, tiểu mĩ nhân cùng chạy trốn với ngươi hướng nào?

Ca đánh một quyền lên Nhã di nương, giọng tàn nhẫn ép hỏi. Vừa khi về, thấy Phương Dung Mai đánh c.h.ế.t khiếp thì lập tức sự tình ! Thật ngờ những nữ nhân cũng dám chạy trốn! Nhất định là mỹ nhân nghĩ cách dùng nước lạnh xoá hương thơm ! Mỹ nhân phận thật đơn giản!

Mộ Dung Thư nhắm mắt , chờ đợi Nhã di nương khai chỗ ẩn của nàng.

Nhã di nương vươn bàn tay còn chút sức lực nào chỉ về một hướng khác.

– Nàng chạy theo hướng đó.

Ca , sắc mặt lập tức trầm xuống:

– Dám chạy? Ngươi thật sự là chết!

Hai tay đang đặt Nhã di nương bỗng nhiên dùng sức, thình lình chỉ thấy răng rắc một tiếng, Nhã di nương còn kịp kêu lên một tiếng xụi lơ mặt đất, tắt thở.

Mộ Dung Thư nín thở, mở to hai mắt Nhã di nương. Dù thế nào nàng cũng nghĩ , thời điểm mấu chốt, Nhã di nương bán nàng. Nàng chăm chú Nhã di nương một cái, nén đau đớn và nỗi khiếp sợ trong lòng, đầu chỗ khác. Nàng bao nhiêu thời gian để lưu luyến ở nơi , gã bắt cóc bỏ , nàng cũng mau chóng chạy tiếp.

Mộ Dung Thư dậy hướng về chân núi mà chạy.

Nàng nắm chặt thời gian!

nửa khắc đồng hồ, đột nhiên một con rắn từ trong bụi cỏ xông , ngay lúc Mộ Dung Thư kịp phản ứng, trực tiếp cắn lên bắp đùi của nàng!

Đau nhức thình lình tràn !

Con rắn cắn Mộ Dung Thư xong lập tức bò mất dạng.

Một cơn đau kịch liệt, tiếp đó là cảm giác tê dại choáng váng. Mộ Dung Thư y lý, nàng hiểu, con rắn độc! Nàng nhíu chặt mày, đúng lúc cam go còn xảy chuyện như thế!

Nàng lập tức cắn răng xé mép váy, nhanh chóng buộc chặt vết thương đùi. Nàng loại phương pháp thể kéo dài bao lâu, nhưng lúc chỉ thể ngăn chặn độc tố lan mới hi vọng!

Kéo lê cái chân đau đớn tê mỏi, Mộ Dung Thư cắn răng chạy xuống chân núi.

Chỉ điều, vết thương nơi đùi khiến cho tốc độ của nàng chậm .

Gã bắt cóc võ công, lên núi xuống núi mất bao lâu, nhanh sẽ phát hiện Nhã di nương lừa. Mà lúc tốc độ nàng chậm, trụ bao lâu nhất định sẽ bắt kịp!

Chẳng lẽ là ông trời diệt nàng?

Không ! Nàng thể buông tay, nhiều đang lo lắng cho nàng, chờ nàng như ! Nàng xuống chân núi, cũng còn xa lắm!

Nàng cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng cái chân đau nhức đến mức hầu như còn cảm giác mà chạy, nhưng rốt cuộc chân nàng cũng thể dùng sức, còn cây cỏ xung quanh cản bước chân. Do trời mưa, đường trơn vô cùng, kịp tránh, chân nàng trợt một cái, lập tức thể gượng mà lăn thẳng xuống.

Chờ khi dừng Mộ Dung Thư mới phát hiện ngã xuống giữa đường, trong mơ hồ dường như trông thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến.

Nàng lập tức dùng sức lăn giữa đường.

Xe ngựa đột ngột dừng .

Mộ Dung Thư dùng chút ý thức cuối cùng còn sót , khàn giọng hướng về phía xe ngựa hô to:

– Cứu

Hai canh giờ , Vũ Văn Mặc vách núi, xoay , tay run run nắm lấy một mảnh vải giắt bên cành cây.

Mà đôi đồng tử của Triệu Sơ đỏ lên, nắm chặt hai đấm, một bạch y bùn đất nước mưa khiến cho nhếch nhác, nhưng vẫn hề . Hắn về phía t.h.i t.h.ể Nhã di nương nước mưa xối lên.

– Hồi vương gia, ty chức cứu năm , những khác vẫn đang trong quá trình tìm kiếm. Riêng gã bắt cóc lúc sắp bắt uống thuốc độc tự sát. Ngoài còn tìm t.h.i t.h.ể hai khác. Trong đó , còn một nữ tử dung mạo vô cùng xinh chạy trốn cùng với ba nữ tử c.h.ế.t . ty chức tìm khắp ngọn núi vẫn tìm nữ tử xinh mà cô gái .

Vị phó thống lĩnh trầm giọng báo cáo.

Nghe đến đó, mảnh vải mỏng manh trong Vũ Văn Mặc trượt khỏi đôi tay cứng đờ của , nhẹ nhàng phiêu đãng rơi xuống mặt đất đầy bùn sình lầy lội!

Loading...