Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 321

Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:20:23
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian thấm thoát, đảo mắt một tháng trôi qua.

Liễu trấn. Danh xứng với thực, nơi chính là quê hương của cây liễu. Thế nhưng, hiện tại là mùa đông, cây liễu chỉ còn trơ nhánh cây, còn màu xanh lục đầy sức sống nữa.

Không khí vẫn còn khá lạnh, bên trong gian phòng tinh xảo thanh nhã đốt một lư hương và chậu than, chỉ một lát khiến cả căn phòng ấm áp hẳn lên.

– Lưu cô nương, thiếu gia dặn giữ cho phòng cô nương luôn ấm áp, để cô nương lạnh. Nô tì từng thấy qua thiếu gia lo lắng cho ai như cả. Cô nương ngài chính là đầu tiên đấy.

Một thiếu nữ thắt hai b.í.m tóc một bên đắp chăn cho nữ tử giường, môt bên nhẹ giọng . Nàng thoáng qua vị cô nương từ lúc tỉnh vẫn mang nụ nhạt mặt, đối xử với ôn hoà, thiếu nữ nhịn trò chuyện cùng nàng . Nàng phủ lâu, cảm thấy thiếu phu nhân dung mạo tuyệt sắc, nhưng vẫn bằng vị cô nương mắt , hơn nữa trong phủ đều cô nương còn hơn thiếu phu nhân, nàng cũng cảm thấy thế. Bằng thiếu gia thể đối xử với cô nương như ?

Cô nương trong miệng thiếu nữ chính là Mộ Dung Thư. Ngày đó nàng té từ núi xuống thì đường lòng cứu. Chờ lúc nàng tỉnh là ba ngày . Người cứu nàng là Liễu Dục, Đại thiếu gia của Liễu gia, đại gia tộc đầu của Liễu trấn. Lúc nàng hôn mê, hơn nữa kiểu tóc phụ nhân đầu cũng lộn xộn rối tung, vì Liễu Dục bèn bảo trong phủ nhân gọi nàng là cô nương, lúc nàng tỉnh lập tức báo cho Liễu gia nàng là Lưu Dong.

Nàng vốn nhanh chóng về trấn Thượng Chí, ngặt nỗi lúc bản trúng độc rắn. Y thuật của các đại phu trong Liễu trấn quá , khiến cho nọc rắn lan khắp chân.

Hiện thời đùi nàng vẫn còn độc tố, điều mỗi ngày nàng đều tự châm cứu, một thời gian nữa chắc chắn thể đẩy lùi bộ nọc độc.

Ngày tỉnh , vì thể tự hành động, nàng đành nhờ Liễu Dục phái đến trấn Thượng Chí truyền tin. một tháng trôi qua vẫn hồi âm, hiện thời nàng đang ở Liễu phủ, gì về tình hình bên ngoài, vì nàng rốt cuộc Liễu Dục truyền tin bọn họ tưởng nàng c.h.ế.t nên rời khỏi trấn Thượng Chí?

Nếu là Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ nhận tin tức cũng khả năng, gã bắt cóc và Phương Dung Mai cũng đền tội.

Y theo sự hiểu của nàng đối với Hồng Lăng, nha đầu hẳn là ở trấn Thượng Chí chờ đợi.

Rốt cuộc nàng cách nào những chuyện xảy bên ngoài, chuyện đều thể xác định, nhưng mà, nàng bắt đầu hoài nghi Liễu Dục. Không đến những việc khác, chỉ cần sự quan tâm của với nàng thấy là bình thường! Dù cùng lắm nàng cũng chỉ là một nữ tử cứu về, thế mà phái hai nha đầu hầu hạ.

Nàng ngẩng đầu tùy ý lướt qua phòng , bố trí tinh xảo, bộ bài trí đều là vật tinh phẩm quý trọng, đôi mắt khỏi chợt lóe.

– Lưu cô nương? Người đang nghĩ gì thế?

Thiếu nữ thấy Mộ Dung Thư thất thần, lập tức hỏi.

Mộ Dung Thư thu hồi suy nghĩ, nhạt . Nha đầu tên Phi Nhi, năm nay mới mười lăm, tính tình hoạt bát, một tháng nàng luôn luôn giường, may mắn nàng ngẫu nhiên trò chuyện cũng đỡ buồn.

– Không gì. Lấy giúp tách .

– Hôm nay thiếu gia ngoài bàn chuyện ăn, e là khuya mới về. Thiếu gia dặn, nếu Lưu cô nương ăn gì, phân phó nô tì là . Nô tì sẽ bảo phòng bếp .

Phi Nhi qua vốn là một tiểu nha đầu đơn thuần, cũng để ý lắm việc Mộ Dung Thư thất thần, lập tức rót nước đưa cho Mộ Dung Thư, .

Mộ Dung Thư cầm tách lên, khóe môi vẫn là nụ nhàn nhạt như cũ, khẽ rũ mi che giấu thần sắc trong mắt, nhấp mấy ngụm nước bảo:

– Phi Nhi, ngươi cứ xem mà . Đồ ăn nên thanh đạm một chút.

Phi Nhi nụ tươi tắn thanh nhã khoé môi của Mộ Dung Thư, thất thần. Không , nàng luôn cảm thấy Lưu cô nương là một tiểu thư khuê các. Nếu tiểu thư khuê các thì thể ngay cả mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ đều quý khí tao nhã như ?

Thấy nàng ngẩn , Mộ Dung Thư cũng gì, chỉ rũ mắt, đùi dần dần chút sức, trong lòng nàng âm thầm tính toán. Nàng nhất định thể đợi tại Liễu phủ lâu hơn nữa.

– Lưu cô nương, cũng thật .

Phi Nhi nhịn Mộ Dung Thư ca ngợi, đây chính là lời trong lòng của nàng.

Mộ Dung Thư hé miệng nhàn nhạt , giấu kín tâm tư, dáng vẻ Phi Nhi, nổi lên ý vui đùa, khẽ :

– Trong mắt của , dáng vẻ nhỏ xinh của Phi Nhi cũng thanh tú đáng yêu, tới hai ba năm, chắc chắn là một mỹ nhân.

Gò má Phi Nhi lập tức xuất hiện hai rặng mây đỏ xinh , vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, lưng , hổ trả lời:

– Lưu cô nương, ngài lấy nô tì đùa vui . Nếu ba phần dung mạo của Lưu cô nương nô tì thoả mãn lắm .

– Có đôi khi bề ngoài một cũng quan trọng, quan trọng là tấm lòng.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt .

– Lưu cô nương lý. Nô tì cũng cho là như thế.

Phi Nhi xoay đối mặt Mộ Dung Thư, gương mặt nàng vẫn còn đỏ.

Mộ Dung Thư cùng Phi Nhi vài chuyện. Đột nhiên, Mộ Dung Thư giống như vô tình hỏi:

– Ở trấn Thượng Chí vẫn tin tức ?

Tuy rằng Phi Nhi qua đơn thuần nhưng dù vẫn khá lanh lợi, nàng lập tức chỗ khác, tránh tầm mắt Mộ Dung Thư, mất tự nhiên, trả lời:

– Vẫn , nhà của cô nương còn ở trấn Thượng Chí ? Cũng một tháng, vẫn chẳng hề chút tin tức gì. Lưu cô nương cũng đừng quá lo lắng, thiếu gia chúng sẽ hết lòng tìm nhà giúp ngài. Trước tiên ngài cứ đợi ở Liễu phủ.

Thiếu gia chúng ? Nụ khoé môi Mộ Dung Thư càng sâu thêm mấy phần, ngay tại lúc Phi Nhi tưởng rằng Mộ Dung Thư sẽ hỏi tiếp, nàng cực kỳ tự nhiên dời đề tài:

– Phi Nhi bán cho Liễu phủ là ký văn tự bán đứt ?

, Phi Nhi . May mà Liễu phủ mua nô tì.

Phi Nhi vẻ như thở dài nhẹ nhõm một , nụ mặt tự nhiên hơn một chút.

Mộ Dung Thư gật gật đầu, câu câu trò chuyện với Phi Nhi.

Sau khi ăn cơm tối xong, nàng vốn định ngủ nhưng thê tử Liễu Dục, Trương thị đến đây.

Vẻ ngoài Trương thị cũng khá xinh , nhưng vì là con gái nhà thương nhân, đương nhiên khí chất tiểu thư khuê các con nhà quan bẩm sinh như Mộ Dung Thư. Hơn nữa, ở dân gian, nữ tử đều dạy dỗ tư tưởng tam tòng tứ đức, xem chồng là trời. Trương thị đối xử với khá hoà ái, tâm cơ gì, hạ nhân trong phủ hết sức kính trọng nàng, hai vị di nương khác cũng thật tôn trọng vị chính thất . Chẳng qua chút đáng tiếc là nàng gả cho Liễu Dục ba năm vẫn sinh đứa con nào.

Mấy ngày nay, Trương thị cũng tới thăm nàng vài . Ngẫu nhiên còn xưng hô tỷ với Mộ Dung Thư, Mộ Dung Thư đều chỉ nhạt ứng đối qua loa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-321.html.]

– Muội khoẻ hơn ? Chân cảm giác gì ?

Trương thị bên mép giường cầm tay Mộ Dung Thư, dáng vẻ cực kì quan tâm hỏi.

Mộ Dung Thư trả lời:

– Tốt hơn nhiều, đùi cũng cảm giác, tin là mấy ngày nữa sẽ thể xuống giường.

– Muội thật khiến bội phục, còn y thuật. Đại phu trong trấn so còn kém . Chờ khi khoẻ , dự định gì ?

Trương thị hỏi.

– Quay trấn Thượng Chí tìm nhà. Mấy ngày nay phiền thiếu phu nhân và Liễu thiếu gia. Nếu hai chăm sóc, cũng thể hồi phục như thế.

Đáy mắt Mộ Dung Thư loé lên, bất động thanh sắc nhạt đáp .

Trong đôi mắt của Trương thị hiện lên một tia kinh ngạc, giọng nàng mang theo ý thăm dò:

– Mấy ngày nay trấn Thượng Chí báo tin về, nhà của rời khỏi đó. Nếu một về trấn Thượng Chí sẽ khiến lo lắng. Đợi chân lành hẳn vẫn cứ ở Liễu phủ cho tìm nhà , lúc nào tìm hãy hơn ? Huống hồ, một cô nương gia như cũng tiện bên ngoài.

Mộ Dung Thư mím môi nhạt, trả lời. Suy đoán trong lòng hầu như chứng thật, khỏi cảm thấy đau đầu. Có lẽ vẻ ngoài của nàng quá tầm thường, đưa tới bao nhiêu là phiền phức, nhưng mà nữa Liễu Dục cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.

– Muội từng nghị ?

Trương thị thấy Mộ Dung Thư trả lời, vẻ như chấp nhận, hỏi tiếp.

– Đã hứa hôn.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt đáp. Nàng chỉ hứa hôn mà còn gả cho . Người , hiện thời chứ? Nghĩ đến Vũ Văn Mặc, đôi mắt nàng thoáng chốc tối sầm .

Có điều tinh thần chán nản rơi mắt Trương thị một ý nghĩa khác, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Thư, khuyên nhủ:

– Muội nên về phía , cần nghĩ quá nhiều. Cuộc sống muôn hình vạn trạng, nhiều chuyện chúng thể định đoạt.

Nghe , đôi mắt Mộ Dung Thư chớp động, khóe miệng giật giật, cũng khó Trương thị nghĩ sai! Có điều nàng cũng lười đính chính.

– Muội nghĩ tới việc tìm một mối hôn sự khác ?

Có vẻ như rốt cục Trương thị cũng mục đích hôm nay đến đây.

– Việc hôn nhân?

Mộ Dung Thư bình tĩnh hỏi ngược . Nàng đáp án chính xác!

Trương thị lập tức :

– Mấy ngày nay cùng ở chung, càng cảm thấy thiết. Nếu tạm thời tìm nhà, thì, ngại ở Liễu phủ. Muội cũng là thông minh, nên tấm lòng của thiếu gia đối với .

Thì là thế! Mộ Dung Thư khỏi cảm thấy thật buồn . Quả thật là dung mạo gây họa! Mặc dù nàng ở Liễu phủ lâu nhưng cũng Trương thị đối với Liễu Dục là nấy, e rằng những lời cũng là điều Liễu Dục hỏi .Thật đúng là vài phần khó xử! Nếu Liễu Dục là ân nhân cứu mạng của nàng, chắc chắn nàng ngại dùng lời thẳng thắn cộng thêm vài câu trào phúng cự tuyệt. Mà lúc , nàng cẩn thận tìm từ, dù khi tỉnh , vì suy nghĩ còn hỗn độn tỉnh táo mà nàng quên sửa cách xưng hô của trong phủ với , hiện thời nếu sửa thì khó , lẽ còn thể dẫn tới phiền phức khác.

– Ta đính hôn.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời.

Trương thị khỏi mở to mắt. Chẳng lẽ mới là nàng hiểu lầm? lúc nãy vẻ mặt Lưu cô nương quả thật ảm đạm đau lòng, vốn tưởng chuyện hứa hôn của nàng xảy biến cố, nhưng hiện tại xem , dường như nàng thật sự hiểu lầm. Trương thị cũng tiện thêm gì nữa bèn dậy:

– Đã còn sớm, cũng nghỉ ngơi . Có chuyện gì chúng .

Mộ Dung Thư gật đầu, :

– Thiếu phu nhân thong thả.

Chờ Trương thị , Mộ Dung Thư bảo Phi Nhi tắt nến . Trong bóng đêm, Mộ Dung Thư chầm chậm nâng chân trái lên. Hiện tại chút sức, mỗi đêm khi ngủ nàng đều vận động một ít, dựa theo tính toán của nàng, hẳn là còn nửa tháng là thể hồi phục, tuy rằng tạm thời thể hoạt động nhanh nhẹn như nhưng đường hẳn là thành vấn đề.

Nếu ý định của Liễu Dục, thì nàng càng nên nghĩ cách rời , nơi thể ở lâu.

Hôm

Sau buổi cơm trưa, Liễu Dục đến.

Liễu Dục là một nam tử tuấn, ngũ quan rõ ràng, mày đen như mực, sóng mắt như sơn thuỷ, mũi cao thẳng. Năm nay chỉ hai mươi ba tuổi, hơn phân nửa sản nghiệp Liễu gia đều do quản lý, thật cũng khá bản lĩnh.

Lúc mấy bọn họ đang định từ trấn Thượng Chí chạy về Liễu trấn, đúng lúc gặp và cứu nàng. Đối với việc , Mộ Dung Thư cảm kích. Dù lúc nàng rắn độc cắn, nếu Liễu Dục sợ gặp phiền phức thì sẽ cứu nàng, chắc chắn nàng sẽ mất mạng. Cho nên nếu nàng rời khỏi đây, nhất là cần sử dụng biện pháp quá khích. Dù , căn cứ biểu hiện mấy ngày nay của Liễu Dục, nếu nàng rời , chỉ sợ cũng là một việc hề dễ dàng.

– Hôm qua Tú nhi đến thăm ngươi ?

Liễu Dục tác phong nhanh nhẹn lên cái ghế đối diện, về phía Mộ Dung Thư giường, thái độ nhu hòa hỏi. Trong mắt chứa mấy phần ẩn tình, ngày chân núi gặp nàng mang đau đớn nhưng vẫn kiên cường, khát vọng sống, trong lòng rung động mạnh mẽ. Chưa bao giờ nghĩ tới, khi tỉnh , nàng một khí chất thanh nhã thoát tục càng cho khác kinh ngạc. Từ lúc đó, nổi lên ý định với nàng.

Thế nhưng, từ lời Trương thị cũng , nàng hứa hôn, trong lòng khỏi chút mất mát. Có điều, đây cũng là việc bình thường, nàng là nữ tử cho động tâm như , ai cầu hôn chứ?

Tú nhi là tên Trương thị, tình cảm của Liễu dục và Trương thị coi như tệ, vì đều gọi tên. Mộ Dung Thư nhạt gật gật đầu:

– Vâng, phiền Liễu thiếu gia và thiếu phu nhân lo lắng, tin rằng mấy ngày nữa, sẽ cần ở trong phủ quấy rầy thiếu gia và thiếu phu nhân.

Nghe , đôi mắt Liễu Dục chợt lóe, tiếp lời. Hắn :

– Có thể sớm hồi phục cũng . Lưu cô nương cần sốt ruột, ở trong phủ đợi thêm mấy ngày, chờ vết thương khỏi hẳn rời cũng . Có điều, mấy ngày nữa đến Bình Thành một chuyến, bàn chuyện buôn bán, e là đợi một đoạn thời gian mới thể trở về. Mấy ngày nay tìm hiểu tin tức xung quanh một chút, nếu như tin gì sẽ sai về báo cho Lưu cô nương . Vì , Lưu cô nương nên ở trong phủ chờ về, nếu Lưu cô nương , chừng lỡ mất tin tức của nhà.

Bình thành? Đôi mắt Mộ Dung Thư sáng lên.

Loading...