Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 334
Cập nhật lúc: 2024-12-06 05:50:21
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vũ Văn Mặc âm trầm lướt qua hoàng hậu và Hoa phi, giọng mang theo khí thế bức , lạnh lẽo cho yên:
– Bổn vương hiểu, nếu trong lòng hai vị nương nương thật sự sợ bệnh của vương phi ảnh hưởng, lúc vẻ như cách vương phi càng xa càng thế?
Hai , nhất thời giật sửng sốt một chút. Vừa thật sự là họ suy nghĩ chu đáo, tưởng rằng Vũ Văn Mặc in lặng là vì chột , cho nên mới khí thế bức như . Vũ Văn Mặc mắt mang theo ánh mắt trấn áp khác như khiến ai cũng e ngại.
– Trong cung quả thật vài huyên thuyên, chờ khi hồi cung, bản cung sẽ xử lí những kẻ . Nếu ai còn dám năng bậy bạ, bản cung nhất định sẽ bỏ qua một cách dễ dàng .
Tuy rằng hoàng hậu can thiệp chuyện của nam nhân, nhưng dù ít dù nhiều cũng Vũ Văn Mặc đơn giản như vẻ bề ngoài. Đây cũng là nguyên nhân khiến hoàng đế tiền triều kiêng kị Vũ Văn Mặc chậm chạp dám động đến . Quan trọng hơn nữa là thái tử khá gần gũi với . Giờ khắc , hoàng hậu bản hồ đồ, lời mềm vài phần.
Hoa phi thấy như thế. Hiện thời nàng là sủng phi trong cung, Hoàng Thượng chỉ thiếu việc hái trời xuống cho nàng, chỉ là một gã vương gia, nàng cần để mắt. Ngày hôm nay hùng hổ mà đến, e rằng mất hứng mà về. Hoa phi cũng chẳng còn lòng nào ở , dứt khoát giả vờ giả vịt cầm khăn gấm che bên khóe miệng, vẻ mệt mỏi :
– Bản cung thật mệt mỏi, khi thai thì luôn thích ngủ. E rằng đành cô phụ ý của Nam Dương vương phi . Bản cung thật sự là cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thể ở phủ Nam Dương Vương dùng cơm cùng Nam Dương vương phi.
– Nếu Hoa phi thấy mệt, sức khoẻ là quan trọng nhất. Tin rằng Nam Dương vương phi cũng sẽ để ý. Chúng hồi cung .
Hoàng hậu Hoa phi , lập tức dậy .
Hai rời đều lý do của riêng , tiếp tục ở chỉ càng thêm yên. Mộ Dung Thư trầm mặc một hồi, đó nha bên cạnh đỡ lên, hành lễ với hai :
– Sau còn cơ hội, thần phụ sẽ tiễn hai vị nương nương.
Hai đúng lúc lắm. Dù nàng cũng cái gì là nhẫn nại và tinh lực dư thừa tiếp đãi bọn họ. Mấy ngày liền lên đường, cả nàng thật sự chịu nổi nữa.
– Người , cung tiễn hoàng hậu, Hoa phi!
Sau khi Vũ Văn Mặc dậy, hướng tới bên ngoài lạnh giọng lệnh một tiếng.
Hoàng hậu và Hoa phi đạt mục đích rời khỏi vương phủ.
Thân gầy gò của Vũ Văn Mặc chút cứng ngắc xoay , về phía Mộ Dung Thư. Đôi mắt đen sâu thẳm nóng rực nàng chằm chằm. Vạn vật thế gian như hề hiện hữu, trong gian lắng đọng chỉ còn hai họ. Trong đôi đồng tử trắng đen rõ ràng của đau thương, mừng rỡ, ngập ngừng do dự. Tất cả cảm xúc đều là vì nàng.
Nhìn một Vũ Văn Mặc khiến khác đau lòng như , suy nghĩ của Mộ Dung Thư bỗng chốc trống rỗng hỗn loạn. Vốn tưởng rằng gặp , nàng vẫn sẽ bỏ xuống . Mà lúc , thấy nàng mới , mấy ngày đối với bọn họ đều cảm giác dài đằng đẵng.
Gương mặt khuynh thành tuyệt diễm của nàng khẽ xao động, môi bỗng nở rộ nụ như hoa. Nàng chủ động tiến về từng bước, giọng nhu hoà :
– Chàng ăn cơm ?
Ngay khi bước , thấy , nàng bỗng nhiên hiểu , vì đối mặt đủ công kích mà chống trả. Không bởi nắm chắc thắng lợi trong tay, cũng còn sức lực. Mà là . Trong mắt nàng long lanh những giọt lệ trong suốt. Nàng bao giờ nghĩ tới sẽ một mặt ngốc như . Nàng bao giờ quên đầu tiên gặp , khuôn mặt lạnh lùng , vì bất cứ chuyện gì mà biến sắc.
Người như vốn nên như thế, vốn nên tác động bởi bất cứ chuyện gì mà nên giống như nam nhân ở thời đại , vì bất kì nữ nhân nào buông tha nhiều thứ như , vốn nên hùng tâm tráng chí vì sự hưng thịnh của phủ Nam Dương Vương, vốn nên thật nhiều con cháu, tận hưởng tề nhân chi phúc. Hắn vốn sinh là như .
từng bước một đổi vì nàng. , nếu như vì nàng, sẽ trải qua những chuyện . Nàng bỗng nhiên ôm lấy , ôm chặt cơ thể gầy gò chỉ còn trơ xương của .
Nàng cho , về nàng sẽ cùng tiến cùng lùi với .
Bỗng nhiên, nàng chạm đến giọt lệ khóe mắt , giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, chảy qua gò má, xuống cằm từng giọt nhỏ gian đang lắng đọng giữa hai . Lòng nàng run lên, nỗi đau đớn quen thuộc bỗng nhiên ập tới.
– Nàng , ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-334.html.]
Giọng run rẩy, ngập ngừng cẩn thận hỏi.
Mộ Dung Thư chớp mắt, giọt lệ trong suốt từ hốc mắt chảy xuống. Nàng khống chế lớn tiếng thút thít, chậm rãi lắc đầu. Tầm ngăn , qua màn nước mắt, dáng vẻ của m.ô.n.g lung mơ hồ, nhưng nàng vẫn ngừng gật đầu.
– Không , ?
Trong giọng của thậm chí lẫn cả sự cầu khẩn.
Một kiêu ngạo như , vì giữ nàng mà ngập ngừng do dự dám chắc chắn, dè dặt cẩn trọng cầu xin nàng. Lệ trong mắt Mộ Dung Thư càng ngừng tuôn , như ý dừng .
– Đừng , sai .
Trong giọng nhẹ nhàng của phảng phất mang theo hối hận chân thành.
– Mong lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa . Ta đời tuyệt đối sẽ lấy hai thê.
– …
– Thư nhi, đừng .
Hắn bước về phía từng bước, cúi xuống. Hắn nàng chịu tha thứ cho , thể lùi một bước . Hắn cần sự bố thí thương hại của nàng. Cái chính là nàng, con nàng, trái tim nàng.
– Được… mà, ăn cơm.
Mộ Dung Thư nhấc chân lảo đảo về phía từng bước, hai mắt đẫm lệ , liên tục gật đầu, rõ ràng dứt khoát quyết định của .
Hai tay Vũ Văn Mặc kiềm run rẩy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của tràn ngập sự mừng rỡ như điên dại. Hắn năm bước cũng thành ba bước tức thì ôm nàng lòng.
Mà lúc , Mộ Dung Thư còn đủ sức chịu đựng thêm nữa, cả mềm nhũn, ngất trong lồng n.g.ự.c ấm áp của .
– Thư nhi!
Vũ Văn Mặc kinh hoảng hô to. Nàng mới hứa với sẽ nữa, cho phép nàng rời ! Lòng run lên, nước mắt xuôi theo gò má rơi xuống. Hắn run run vươn tay đặt chóp mũi nàng, cảm giác thở ấm áp của nàng.
Lập tức, đôi tay ngừng run rẩy của ôm chặt lấy nàng, xoay , hướng về phía ngoài cửa hét lên:
– Gọi đại phu!
…
Hai canh giờ .
Mộ Dung Thư hoảng hốt cảm thấy đầu thật đau, cũng cảm thấy tay chân chẳng còn chút sức lực nào. Sự khó chịu khiến nàng thể tiếp tục ngủ nữa. Nàng cố gắng mở mắt , ý thức mơ hồ. Trần nhà quen thuộc, khí phòng cũng hề xa lạ. Đau đớn khiến nàng nhịn rên lên một tiếng.
– Thư nhi, nàng tỉnh ?
Luôn luôn canh giữ cạnh cửa sổ, Vũ Văn Mặc thấy tiếng động, lập tức cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, mừng rỡ kêu lên.
Giọng quen thuộc và ấm quen thuộc, Mộ Dung Thư đưa mắt về phía .