Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-12-01 00:58:53
Lượt xem: 258

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Dung Thư mỉm , lấy trong ngăn kéo bốn thỏi vàng nhỏ, “Mấy ngày nay, các ngươi giúp bản Vương phi nhiều việc, bây giờ thì mười cửa tiệm của ở kinh thành đều ăn mà các ngươi hầu hạ bản Vương phi cũng công lao, thưởng các ngươi mỗi một thỏi.”

“Cái gì? Vương phi, cho tụi nô tỳ ?” Thanh Bình và Vân Mai cùng kinh hô, trong mắt đều là vẻ kinh hỉ.

Thu Cúc và Hồng Lăng là tính tình trọng, tuy vui vẻ, nhưng chỉ phúc cảm tạ, run run tiếp nhận thỏi vàng từ tay Mộ Dung Thư.

“Tạ Vương phi!” Bốn vội dập đầu tạ thưởng.

Mộ Dung Thư vội : “Nơi ngoài, các ngươi cần đa lễ.”

“Nô tì cũng là tiểu phú bà .” Vân Mai dùng sức cắn thỏi vàng để xác nhận là vàng thật ngây ngô .

“Ngươi thật là nhà quê!” Thanh Bình mắng yêu một tiếng dè dặt cất kỹ thỏi vàng.

Thu Cúc rưng rưng nước mắt, từ khi hầu hạ bên cạnh Vương phi thì nàng phát giác may mắn! Trước nàng chút phòng với Vương phi, hết lòng hầu hạ nhưng sống chung lâu ngày thì nàng âm thầm quyết định, tuyệt đối trung thành với Vương phi! Tuyệt phản bội!

Hôm

Tiết chưởng quỹ đến từ sáng sớm, Vương phi gặp, Tiết chưởng quỹ trong lòng kinh hoảng, cùng vài chưởng quỹ khác bàn bạc, cử một đến báo cáo tình tình buôn bán của mấy cửa hàng thời gian qua mà lúc Vương phi triệu kiến nên liền mang sổ sách đến gặp.

Mộ Dung Thư bước nhà kề, Tiết chưởng quỹ liền hớn hở : “Bẩm Vương phi, dựa theo phương pháp kinh doanh của Vương phi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hiệu quả kinh ! Lợi nhuận của mười ngày tương đương với lợi nhuận cả nửa năm , đây là sổ sách, xin Vương phi xem xét.”

Mộ Dung Thư mỉm , cho Hồng Lăng nhận lấy sổ sách, “Sổ sách sẽ xem , cửa hàng các chưởng quỹ như các ngươi bản Vương phi yên tâm. Hôm nay gặp ngươi là vì chuyện khác.”

“Vương phi cứ việc phân phó.” Tiết chưởng quỹ lập tức .

“Ta mở thêm một cửa hàng bán ngọc.”

“Dạ, nô tài lập tức tìm cửa hàng, Vương phi cứ yên tâm, trong thời gian ngắn nhất nô tài nhất định sẽ tìm cửa hàng.”

Mộ Dung Thư gật đầu, “Vậy thì . Bất quá... Bản Vương phi cửa hàng thuê chưởng quầy là nữ tử, chỉ cần mỗi ngày trong nhà xem xét sổ sách, phân phó tiểu nhị việc, cần xuất hiện, mỗi tháng tiền lương ngang với các ngươi.”

Tiết chưởng quỹ , nghi hoặc hỏi: “Trong lòng Vương phi chọn ?”

“Tiết chưởng quỹ quả thật thông minh, ngươi hẳn về chuyện của nữ nhi Liễu Phủ - Liễu tiểu thư?” Mộ Dung Thư gật đầu, vẻ mặt hết sức cẩn thận. Nàng đưa tiền cho Liễu Ngọc Nhi, nhưng nhất định nàng sẽ từ chối, thì cách nhất là cho Liễu Ngọc Nhi một cơ hội, khiến nàng chứng minh bản , dựa bất luận kẻ nào để duy trì cuộc sống, hơn nữa, còn giữ tự tôn cùng kiêu hãnh của Liễu Ngọc Nhi.

“Nô tài hiểu rõ, sẽ ngay, sẽ để cho Vương phi thất vọng.” Tiết chưởng quỹ lập tức hiểu chuyện gì xảy , lập tức đáp lời.

Mộ Dung Thư : “Vậy thì phiền Tiết chưởng quỹ , nhớ lấy, cho Liễu tiểu thư cửa hàng là của bản Vương phi. Về phần nên như thế nào mới thể cho nàng tin tưởng, phiền Tiết chưởng quỹ phí tâm.”

“Nô tài tuân mệnh.”

Tiết chưởng quỹ lĩnh mệnh rời , Mộ Dung Thư liền về phòng.

Một canh giờ , khi Hồng Lăng đưa Tiết chưởng quỹ trở về, thấy Mộ Dung Thư đang xem sổ sách, liền ở một bên dám quấy rầy.

Mộ Dung Thư cẩn thận xem qua từng mục trong sổ sách, chỉ trong mấy ngày thu hơn một vạn lượng, nếu cứ theo đà , chỉ hai tháng sẽ thu sáu bảy vạn lượng, thể đây là một khoản thu nhỏ.

Bỗng nhiên nhớ đến Lý thị đang ở trong phủ Tướng quân, bây giờ còn Nhị di nương, cuộc sống của Lý thị cũng sẽ an , nhưng…

Nghĩ đến đây, nàng liền cau mày.

Hồng Lăng thấy nàng cau mày, nghĩ là nàng đang lo lắng về việc của Liễu Ngọc Nhi, liền : “Thật Liễu tiểu thư cũng trắng tay, nàng còn tiểu thiếu gia, nô tì từ xa trông thấy tiểu thiếu gia, thật là một đứa trẻ đáng yêu, hiểu chuyện, trắng nõn, mềm mại.” Giống y như bánh bao đậu đỏ , là đứa bé đáng yêu nhất trong các đứa bé mà nàng từng gặp qua.

, Ngọc Nhi còn một đứa nhỏ.” Mộ Dung Thư khép sổ sách, mỉm , cũng vì đứa nhỏ, Liễu Ngọc Nhi mới thể kiên cường như thế.

“Đáng tiếc tiểu thiếu gì còn nhỏ mang cái danh là con hoang, Vương công tử đúng thật , rõ ràng tiểu thiếu gia lớn lên giống như mà dám trơ mắt dối! Liễu tiểu thư hiền lương thục đức, vu oan mang tội thông dâm!” Hồng Lăng phẫn hận bất bình .

Nghe , lòng Mộ Dung Thư trầm xuống, Liễu Ngọc Nhi mang tội thì nhà nương còn về chứ gì đến chuyện ngẩng đầu đời, mới thấy cuộc sống của nàng khó khăn cực điểm, n tử như ngọc bước qua những năm tháng gian nan ?

“Tuy bây giờ Liễu tiểu thư là tự do, nhưng mang tiếng như thế thì chắc chắn một nam nhân nào chú ý đến nàng!” Hồng Lăng thở dài , thật nữ tử mang tiếng như Liễu tiểu thư cũng nhiều, nữ tử đến bước đường cùng treo cổ tự tử, nhưng những chuyện đó xảy mắt, nên từng cảm giác nhiều còn bây giờ thì tình cảnh của Liễu tiểu thư bày mắt khỏi cảm động lây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-64.html.]

“Nói sơ về Thanh Châu Vương gia cho bản Vương phi .” Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.

“Vâng, Vương thiếu gia là con trai trưởng của Vương tuần phủ. Năm , Vương tuần phủ tuân theo thánh chỉ đến nhậm chức ở Lâm châu, do gấp gáp nên Vương tuần phủ chỉ mang theo hai di nương đến Lâm châu còn Vương thái thái và vài vị thiếu gia tiểu thư vẫn còn ở Thanh châu, khi Vương tuần phủ đến Lâm châu, Vương thiếu gia liền nạp ngừng, ngày càng đối xử tệ bạc với Liễu tiểu thư, chuyện Vương phi .” Hồng Lăng đều về trọng điểm.

Mộ Dung Thư xong, trong mắt lóe lên tinh quang, “Thì là thế, Vương Quân Sơn dám chuyện như thế là vì mặt Vương tuần phủ.”

, nếu Vương tuần phủ ở đấy, tất nhiên sẽ để cho Liễu tiểu thư chịu ủy khuất như thế . Bất quá... kết quả nô tì cũng xảy chuyện gì.”

Mộ Dung Thư gật đầu, tuy Vương tuần phủ ở Thanh châu, nhưng vẫn còn Vương thái thái, Liễu Ngọc Nhi đuổi khỏi nhà mà Vương thái thái vẫn điềm nhiên chứng tỏ việc liên quan với Vương thái thái.

“Đợi Tiết chưởng quỹ sắp xếp thỏa cho Ngọc nhi, ngươi gọi hai con họ đến đây, bản Vương phi hỏi Ngọc nhi một việc.”

“Vâng.” Hồng Lăng đáp.

Trúc Viên

Sau khi trở về từ Mai viên, Thẩm trắc phi vẫn tức giận nhưng nàng vốn là giỏi che dấu nên vẫn như bình thường, đến hôm nay thì mặt nàng vẫn gì bực dọc.

“Hồi Trắc phi, Khương bà tử đến Mai viên.” Tú Ngọc từ ngoài liền với Thẩm trắc phi đang thêu trong phòng.

Thẩm trắc phi gật đầu, “Kêu bà ráng học cho , đừng quên lời dặn.”

“Nô tì với bà , bà sẽ quên lời phân phó của .” Tú Ngọc cúi đầu cung kính .

Thẩm trắc phi ngẩng đầu Tú Ngọc, : “Hôm qua ở Mai viên, ngươi cũng lời của với Vương phi, đợi mấy ngày nữa sẽ tìm cho ngươi một hôn sự , chuẩn thật nhiều đồ cưới, nhất định sẽ để ngươi chịu thiệt.”

Tú Ngọc thì liền ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống đất : “Nô tì rời khỏi , đời nô tì nghĩ đến việc lập gia đình,chỉ mong hầu hạ .”

“Nói càn, năm nay ngươi cũng mười bảy, thể giữ ngươi bên mãi .” Thẩm trắc phi ôn nhu nhưng ánh mắt Tú Ngọc, từ bảy tuổi Tú Ngọc hầu hạ nàng, đến nay qua mười năm, dĩ nhiên là cũng nàng luyến tiếc. Trong lòng nàng, Tú Ngọc giống như những nha khác, nàng là nàng, vì nàng tìm một nhà thật để nàng thiệt.

“Trắc phi…” Tú Ngọc rưng rưng nước mắt, nàng đồng ý nhưng mắt hiện lên hình ảnh của Vương gia, nhất thời tim đập nhanh hơn, nếu nàng gả , xem như đời thể gặp nam nhân mà nàng tâm niệm.

“Ha ha... Đừng , đây là chuyện ! Cô nương lớn lên lập gia đình. Huống hồ cũng gả ngay bây giờ, mau lau nước mắt, đừng nữa, lựa y phục và trang sức cho , năm ngày nữa sẽ tiến cung gặp đại tỷ.” Thẩm trắc phi .

Tú Ngọc vội lau nước mắt, chút kinh ngạc hỏi: “Người tiến cung gặp Quý phi nương nương?”

, hai ngày , đại tỷ cho truyền tin cung gặp tỷ , mà lâu ngày gặp đại tỷ, trong lòng hết sức nhớ mong.” Thẩm trắc phi giải thích, khi nàng nhắc tới Thẩm quý phi, con ngươi đen chớp động, nàng cũng thừa dịp tiến cung cầu đại tỷ một chuyện, nàng tin dựa sự sủng ái của hoàng thượng với đại tỷ, việc chắc chắn sẽ thành công.

“Vậy nô tì chuẩn ngay, Vương gia cùng ?” Tú Ngọc cúi đầu che dấu sự chờ mong trong mắt, thấp giọng hỏi.

Thẩm trắc phi tin là dù tối qua nàng chọc giận nhưng một khi quyết định, tuyệt đối sẽ đổi nên với Tú Ngọc: “Vương gia đồng ý.”

Mai viên

Mộ Dung Thư tiếp tục thêu hầu bao, một 'thành công' nên nàng càng tự tin hơn, tuy so với tay nghề của Hồng Lăng nhưng thêu vài mẫu đơn giản thì thành vấn đề.

“Hương bạc hà cũng nhạt , Hồng Lăng, ngươi cho mua thêm ít bạc hà.” Mộ Dung Thư cúi đầu nghiêm túc thêu, cũng ngẩng đầu với Hồng Lăng.

“Nhóm bà tử chọn bạc hà, để nô tì tìm cơ hội ngoài mua thêm, với trong phòng nô tì vẫn còn bạc hà, lát nữa nô tì chọn cho .”

Mộ Dung Thư gật đầu, “Như thế cũng .”

“Hồi Vương phi, Thúy Hồng đến truyền lời, tối nay vương gia sẽ đến Mai viên.” Thu Cúc đang cầm mấy đóa hoa mẫu đơn , khi cắm hoa bình liền Mộ Dung Thư.

Nghe , tay thêu Mộ Dung Thư chậm , nhíu mày.

“Vương phi, cơm tối nên chuẩn thế nào? Cho phòng bếp nhỏ phòng bếp ?” Thu Cúc hỏi.

Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư , chút lo lắng : “Vương phi, lúc chọc giận Vương gia, dù thì Vương gia cũng là nam nhân, Vương phi vạn biểu hiện tâm tư.” Nhìn thấy thái độ của Vương phi đối với Vương gia, nàng liền lo lắng, bây giờ khó khăn lắm Vương gia mới đến Mai viên một , Vương phi lành lùng, nếu mà chọc giận Vương gia, như ngày Vương phi sẽ hối hận .

 

Loading...