Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:11:07
Lượt xem: 208
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tam tiểu thư thể như thế!” Hồng Lăng nhíu mày, vài phần giận dữ .
“Tam oán trách bản Vương phi tự đến thăm? gần đây bản Vương phi mới quản chuyện tình trong vương phủ, cách nào bứt . Như , lấy một cây nhân sâm mà bản Vương phi để dành tự tẩm bổ mang đến cho Tam , ngươi ngày mai Lưu phủ một chuyến.” Mộ Dung Thư hạ nhân, .
Tuy hạ nhân trong lòng chút , Lưu đại nãi nãi là nóng nảy, coi hạ nhân là , đánh là đánh, nhưng dù đây là mệnh lệnh của chủ tử, cũng chỉ thể chấp hành. “Vâng ạ.”
“Nếu Tam còn đuổi ngươi ngoài thì ngày mai ngươi tiếp tục chờ cửa Lưu phủ, đợi cho đến tối mới trở về, hôm cũng như thế, đợi ba đến năm ngày .” Mộ Dung Thư phân phó.
“Vâng.” Tuy hạ nhân nghi hoặc, hiểu vì chờ đợi… nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tử, tới phiên đặt câu hỏi nên cầm nhân sâm rời .
Hạ nhân , Vân Mai cả nể liền lên tiếng, “Vương phi, Tam tiểu thư cũng xem thường quá, mặt khác Vương phi như chẳng khác nào hạ thấp thể diện của Vương phi?”
“Nếu để cho ý qua, chắc chắn sẽ tin Tam cô nương! Lưu Phong vốn phong lưu, lúc Tam tiểu thư gả cho , thì trong phòng cũng thê , chuyện đổ thừa cho Vương phi? Sự thực thì đây đều là Tam tiểu thư hồi chịu cẩn thận , tự ý cùng Lưu Phong tư định chung .” Thanh Bình cau mày . Vì trong phòng ngoài nên Thanh Bình chuyện thẳng thắn, mỗi một câu đều vì Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư , cái ly trong tay run lên, Mộ Dung Tuyết rõ mà là rõ nhưng leo lên nhầm giường thôi. Nàng chút chột Hồng Lăng.
Hồng Lăng ho nhẹ một tiếng, “Nói thế nào thì Tam tiểu thư cũng là chủ tử, Thanh Bình đừng nhiều lời, Vương phi như cũng đạo lý của .”
“Tại Tam tiểu thư chuyện nháo nhào lên như ? Hơn nữa để ý phận của Vương phi? Bất luận như thế nào thì Tam tiểu thư cũng chỉ là thứ xuất, nhà của phu quân bất quá cũng chỉ là Tri châu trong khi phận Vương phi vô cùng hiển quý, Tam tiểu thư bất chấp thứ động chạm đến Vương phi vẻ như hợp lý.” Thu Cúc cau mày Mộ Dung Thư .
Mộ Dung Thư đến tâm tư sắc bén của Thu Cúc, liền mỉm tán thưởng: “ , bản Vương phi bao giờ Tam là ngu xuẩn như .” Chỉ là thực sự ngu xuẩn là giả ngu xuẩn.
Thu Cúc mỉm , đến vẻ mặt thoải mái của Mộ Dung Thư liền trong lòng Mộ Dung Thư sớm dự liệu .
Bỗng nhiên Mộ Dung Thư nghĩ tới điều gì, liền với Hồng Lăng: “Hai ngày ngươi xuất phủ gặp Ngọc nhi nàng nếu thời gian thì đến đây một chuyến.”
Hai ngày nay, nàng nghĩ một biện pháp, tuy thủ đoạn tính là quang minh chính đại nhưng mắt là phương pháp duy nhất thể giúp cho Liễu Ngọc Nhi.
Thực … Liễu Ngọc Nhi… Từ đầu đến giờ nàng vẫn tin tưởng.
“Vâng.” Hồng Lăng lệnh.
Đã nhiều ngày Vũ Văn Mặc tới Mai viên, vì thế Mộ Dung Thư cũng thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu tại , đêm đó, Vũ Văn Mặc chút bất đồng với lúc xưa, phần bất đồng khiến nàng cảm thấy bất an.
Gần đây Thẩm trắc phi cũng động thái gì, cũng đến chuyện nạp cho Vũ Văn Mặc, chuyện trong phủ cũng bỏ lơ, chuyện thì cho quản sự trực tiếp đến gặp nàng.
Mặc dù Thẩm trắc phi đang suy nghĩ gì, nhưng nàng như chắc chắn mục đích, tạm thời cứ chờ xem nàng sẽ trò gì.
Hai ngày , Hồng Lăng xuất phủ đến ngõ hẻm phía đông tìm Liễu Ngọc Nhi, nhưng nàng còn ở đó, đến hỏi Tiết chưởng quỹ thì Liễu Ngọc Nhi cũng đến việc nữa.
Hồng Lăng quanh quẩn ở ngõ hẻm phía đông tìm kiếm mấy nhưng cũng thấy bóng dáng Liễu Ngọc Nhi.
Hồng Lăng nhất thời , sợ trễ nãi thời gian, liền lập tức chạy về phủ Nam Dương Vương, nhưng mới tới cửa vương phủ thấy một nam tử diện mạo bình thường mặc áo tang đang lôi kéo thủ vệ vương phủ. Do trong lòng đang chuyện nên nàng chỉ lướt qua, liền vội vàng phủ.
Khi về Mai viên, nàng đến thẳng phòng Mộ Dung Thư.
“Vương phi, tìm thấy Liễu tiểu thư, ngõ hẻm phía đông cũng , ngay cả Tiết chưởng quỹ cũng Liễu tiểu thư .” Hồng Lăng chút kinh hoảng . Liễu tiểu thư là một nữ tử nơi nương tựa trong kinh thành, bỏ việc tại tiệm bán ngọc khí còn mang theo một đứa bé, nàng thể ?
Mộ Dung Thư đang sách, ngẩng đầu lên, cau mày Hồng Lăng, trầm giọng hỏi: “Xảy chuyện gì?”
“Đầu tiên, nô tì đến ngõ hẻm phía đông tìm nhà Liễu tiểu thư thuê nhưng tìm thấy , đó đến tiệm bán ngọc khí, Tiết chưởng quỹ sáng sớm nay Liễu tiểu thư đến xin nghỉ việc, bây giờ ông cũng Liễu tiểu thư .” Hồng Lăng lập tức trả lời.
Mộ Dung Thư càng cau mày chặt, chẳng lẽ Liễu Ngọc Nhi việc nên mới rời ? Bỗng nhiên nghĩ đến thái độ hai hôm của nàng, những lời cuối cùng dường như là dặn dò, chẳng lẽ nàng sớm quyết định bỏ ? “Lúc chỉ sợ là Ngọc nhi rời khỏi kinh thành.”
“Vương phi, Liễu tiểu thư phong thư giao cho .” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một vị nha . Liễu tiểu thư?
Hồng Lăng lập tức mở cửa, nhận thư từ tay nha .
Mộ Dung Thư lấy phong thư từ tay Hồng Lăng, mở xem.
“Vương phi, Ngọc Nhi xin ! Lúc đầu tìm đến vốn định lợi dụng phận của để thành công vương phủ. Ta quên mất tình giữa hai chúng , quên mất từng thiết ôm cánh tay của kêu Ngọc tỷ. Từ khi Vương Quân Sơn phụ , vì sủng của mà hãm hại , buộc cùng Hiên nhi rời khỏi Thanh Châu trong sự nguyền rủa thì lòng tràn đầy cừu hận. Ta bao giờ buông tha ý niệm báo thù, nhưng chỉ là nữ nhân, cái gì cũng thể . Liễu gia dung , đến đường cùng mới nghĩ tới . Người là Nam Dương Vương phi phận tôn quý, nghĩ ngợi nhiều liền đến gặp ngươi. Người chuyện của , ghét bỏ, hoài nghi, còn chủ động giúp rửa sạch tội danh.
khi đến sự quan tâm trong mắt , đột nhiên bừng tỉnh. Nghĩ đến tình cảnh khi mới kinh thành và những gì đối mặt trong phủ Nam Dương Vương, nhận thật và đều sống dễ chịu.
Ta là Ngọc tỷ của , Nhị di nương hư tình giả ý , càng kéo tay ngươi kêu tỷ tỷ lưng hãm hại ngươi như Mộ Dung Lâm Mộ Dung Tuyết. Ta là mà ngươi thiết gọi Ngọc tỷ. Ta thể bởi bản mà liên lụy ngươi. Huống chi, cũng chỉ hai bàn tay trắng. Ta còn Hiên nhi mà Hiên nhi hiểu chuyện như , thể để cho nó trở vương phủ để tiếp tục trải qua những ngày lo lắng, sợ hãi.
Vương phi… Thư nhi, tha thứ cho Ngọc tỷ đến gặp là vì tư tâm.
Tiết chưởng quỹ là của Vương phi, khi ông xuất hiện, ngươi đang âm thầm giúp đỡ .
Ta còn gì vướng bận mà rời xa kinh thành, mang theo Hiên nhi sống một cuộc đời mới.
Thư nhi.
Chúng chắc chắn sẽ gặp !”
Một trang giấy tràn ngập chữ lên tâm tư đau khổ dằn xé của một nữ nhân. Khóe miệng Mộ Dung Thư gợi lên một chút tươi nhẹ nhàng gấp thư giao cho Hồng Lăng, “Đốt .” Liễu Ngọc Nhi lựa chọn, lẽ như là nhất.
Sau khi Hồng Lăng nhận thư bỗng nhiên nghĩ đến nam tử gặp cửa, chẳng lẽ thư do mang tới? Nếu như , chắc chắn hướng của Liễu tiểu thư, vội với Mộ Dung Thư: “Vương phi, truyền tin nhất định hướng của Liễu tiểu thư.”
“Không cần, Ngọc Nhi lựa chọn.” Mộ Dung Thư thản nhiên .
Hồng Lăng nhướng mày, thấy thần sắc Mộ Dung Thư, cũng thêm gì nữa.
Mộ Dung Thư cúi đầu, ánh mắt chăm chú sách, lúc mới âm thầm thở dài. Liễu Ngọc Nhi thật là một nữ nhân ngốc, chuyện xảy với nàng như thế, dù cho lợi dụng nàng thì nàng cũng sẵn sàng giở mánh khóe trả thù cho nàng . Dù , buông tha cho kẻ thù sống tiêu diêu tự tại là phong cách của nàng!
Ngọc Nhi, nàng vì Hiên nhi, vì nàng, cam lòng tự nguyện buông tha tất cả, mỉm rời , chừng nào mới thể gặp nàng đây.
Mộ Dung Thư sẽ ngờ hai gặp nhanh như ! Mà lúc đó, nàng sẽ đau lòng vì nữ tử tên Liễu Ngọc Nhi .
“Sợ rằng Liễu tiểu thư sống ở kinh thành yên nên mới rời .” Hồng Lăng đốt thư .
...
Trúc viên
Thẩm trắc phi cẩn thận tỉa hoa, với Tú Ngọc đang cạnh bên: ”Bồn cây trúc đào thích, mùi nhàn nhạt nhưng mê .”
“Đây chính là do Quý phi nương nương ban cho , trong nội cung cũng mấy bồn cây trúc đào. Quý phi nương nương thích, liền cho mang từ trong cung ban tặng, Quý phi nương nương thật đúng là lúc nào nhớ thương hết.” Tú Ngọc .
“Lúc tỷ xuất giá thì đại tỷ quan tâm , bây giờ cung hầu hạ Hoàng Thượng, cũng vẫn còn thương yêu . Ngày mai, tự tay chút điểm tâm cho đại tỷ nếm thử.” Thẩm trắc phi khẽ mỉm .
Tú Ngọc che miệng : “Chủ tử cũng yêu thương Quý phi nương nương.”
Thẩm trắc phi chỉ khẽ , tập trung tinh thần cây trúc đào.
“Người nhiều ngày mặc kệ việc trong phủ, ngược còn để cho Vương phi quản lý chuyện, mấy quản sự , Vương phi xử sự công đạo, đối với bao giờ những chuyện như Vương phi xử lý chuyện gọn gàng ngăn nắp.”
“Xem đây lầm Vương phi .” Thẩm trắc phi đang cầm kéo nhỏ bỗng khựng . Chính vì lầm mới chuyện để rơi thế hạ phong.
“Người tử định quan tâm việc trong phủ nữa ?” Tú Ngọc do dự nửa khắc mới hỏi. Mấy ngày nay, hành vi của Thẩm trắc phi khó đoán, đây Thẩm trắc phi bao giờ Vương phi nhúng tay chuyện trong phủ nhưng bây giờ giao hết cho Vương phi, đến tột cùng thì Thẩm trắc phi đang nghĩ gì. Thẩm trắc phi chỉ im lặng nhạt, sâu trong mắt hiện lên một tia lạnh.
Tú Ngọc Thẩm trắc phi trả lời cũng để ý mà tiếp: “Người qua Liễu Ngọc Nhi?”
“Liễu Ngọc Nhi? Chưa qua, như thế nào?” Thẩm trắc phi hỏi.
“Liễu Ngọc Nhi là đích nữ của Liễu Phủ duẫn nhưng ba năm đây gả đến Thanh châu, gần đây trở nhưng mang theo tội danh thông dâm. Nàng là khuê mật* của Vương phi, hai ngày còn đến gặp gỡ Vương phi.” Tú Ngọc quanh thấy ai hạ giọng với Thẩm trắc phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-67.html.]
* : bạn ( đoán
“Vâng.” Tú Ngọc gật đầu. “Còn chuyện ầm ĩ gần đây nhất là Tam - Mộ Dung Tuyết của Vương phi gây chuyện tứ tung trong Lưu phủ, gặp ai nàng cũng Vương phi hại nàng lâm tình cảnh ngày hôm nay! Còn chuyện nàng gả cho Lưu Phong là do Vương phi tay chứ là mong của nàng.”
“Hả?” Hai mắt Thẩm trắc phi sáng bừng.
………………..
Mộ Dung Thư phơi nắng xích đu trong sân. Bốn nha thì một bên chuyện phiếm.
“Nghe Tam tiểu thư càng quậy càng lớn, mỗi ngày đều ở trong phủ nhục mạ Vương phi.” Vân Mai đem tin tức từ trong miệng của những trong phủ với Mộ Dung Thư .
“Còn , Đại thiếu gia cũng khắp nơi , ngoài hỏi, Đại thiếu gia cũng chỉ thở dài, Vương phi là vì cho Tam tiểu thư nhưng sai một bước mà hại Tam tiểu thư. Bây giờ tin đồn nổi lên bốn phía, đều là chuyện của Vương phi và Tam tiểu thư.” Thanh Bình cắn răng . Bây giờ, nửa lời Vương phi nàng cũng khó lọt tay, lúc khác , thiếu chút nữa nàng nhào tát nọ.
Thu Cúc giận dữ : “Đại thiếu gia và Tam tieử thư Vương phi như thì lợi?”
“Chẳng qua bọn họ ganh tỵ với cuộc sống của Vương phi mà thôi.” Hồng Lăng vội vàng .
Mộ Dung Thư bốn nha đầu ngươi một câu một câu, liền : “Lời đồn sẽ lâu nữa , nhanh sẽ chủ động đến tận cửa kết thúc việc .” Kế tiếp sẽ một màn kịch vui. Không Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Diệp sẽ gì đây?
Bốn nha đầu sửng sốt, ý của Vương phi là gì? Các nàng thế nào cũng hiểu.
“Ngày mai là ngày thứ năm ? Kêu hạ nhân mang đồ về, cần đến Lưu phủ nữa.” Mộ Dung Thư đầu phân phó Thu Cúc.
Gió thu hiu hiu, đêm càng dài, màn đêm êm ắng, ánh trăng tỏa sáng bầu trời. Mộ Dung Thư mải mê xem sách ánh nến.
Bọn Hồng Lăng lo việc của , thêu thùa, quét tước phòng, chuẩn nước và hoa tươi cho Mộ Dung Thư chuẩn tắm rửa.
“Vương phi, nên tắm rửa.” Vân Mai đến cạnh Mộ Dung Thư, nhẹ giọng .
Mộ Dung Thư gật đầu, “Được.” Nàng buông sách, phòng ngoài thùng nước đang tỏa nhè nhẹ, nàng cởi y phục, bước trong thùng.
Nước ấm , về phương diện Vân Mai đặc biệt chú ý, nha đầu nhớ kỹ nàng thích nước ấm nên mỗi ngày nàng tắm rửa nàng đều cẩn thận pha nước cho đúng độ ấm thích hợp mới để nàng tắm.
“Ngày mai Vương gia và Thẩm trắc phi sẽ cung diện kiến Quý phi nương nương.” Vân Mai kỳ lưng cho Mộ Dung Thư .
“Ừ.” Mộ Dung Thư ừ một tiếng, bây giờ nàng cũng lãng phí thời gian chuyện . Vân Mai cũng thêm gì nữa.
…
Sáng sớm hôm , Vũ Văn Mặc cùng Thẩm trắc phi cung.
Đại phu nhân và Tứ phu nhân đến Mai viên thỉnh an Mộ Dung Thư.
“Mấy ngày gặp Vương phi, Vương phi càng thanh lệ thoát tục .” Đại phu nhân tươi . Mặc dù vài ngày xảy chút chuyện với Mộ Dung Thư nhưng nữ nhân như các nàng giỏi nhất chính là ngụy trang, rõ ràng hận đối phương nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng như tỷ tình thâm.
Tứ phu nhân từ tới nay luôn thích gây rối nhưng từ khi xảy chuyện của Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân thì bắt đầu phòng Mộ Dung Thư, bây giờ thấy Mộ Dung Thư thì liền chu đôi môi đỏ mọng, nũng nịu : “Lần Vương phi đến Bắc uyển mà chỉ đến chỗ của Đại phu nhân, đến thăm nô tì, chuyện nô tì đau lòng hết mất ngày, , nô tì còn tưởng nô tì gì đắc tội Vương phi nữa.”
“Tứ phu nhân gì , bản Vương phi đến tìm Đại phu nhân là chút chuyện cần Đại phu nhân giúp, vốn nghĩ sẽ đến chỗ Tứ phu nhân một lúc nhưng đột nhiên việc nên từ bỏ ý gặp Tứ phu nhân.”
Mộ Dung Thư nhấp vài ngụm , trả lời ứng phó.
Đại phu nhân che miệng : “Tứ phu nhân còn ghen tị, lớn mà còn hổ!”
“Không nhạo nô tì, nô tì tính tình nhỏ nhen như đó, giờ thì hết !” Tứ phu nhân giả vờ cả giận .
“Mới sớm Vương gia cùng Thẩm trắc phi cung, chắc cũng sẽ ngủ trong cung. Thẩm trắc phi thật phúc, Quý phi nương nương chỗ dựa.” Đại phu nhân Mộ Dung Thư, thần sắc lạnh nhạt đầy ẩn ý.
Mộ Dung Thư nheo mắt Đại phu nhân, “Thẩm trắc phi tất nhiên là phúc.” Đại phu nhân ám chỉ rằng nàng là của Thẩm trắc phi, mà Thẩm trắc phi Thẩm Quý phi là chỗ dựa vững chắc.
Nụ môi Đại phu nhân liền cứng đờ, đành gật đầu phụ họa: “ .”
“Không sinh nhật năm nay của Thẩm trắc phi, Quý phi nương nương tới ? Mấy năm , Quý phi nương nương đều đến, đáng tiếc năm nô tì mới nhập phủ, thể thấy dung nhan của Quý phi nương nương, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.” Tứ phu nhân chút tò mò . Từ khi nàng Nam phủ Nam Dương Vương liền tò mò nữ nhân như thế nào mà nhập cung chiếm độc sủng của hoàng thượng.
Nàng nghĩ dung nhan của Thẩm Quý phi hẳn hơn Thẩm trắc phi.
“Chắc sẽ đến.” Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời. Trong đầu xuất hiện vài đoạn ký ức ngắn nhưng khác lắm, đều là cảnh yến tiệc mừng sinh nhật của Thẩm trắc phi, Thẩm Quý phi đều nhân cơ hội để châm chọc Mộ Dung Thư mà Mộ Dung Thư thì ăn vụng về nên chỉ thể Thẩm Quý phi nhạo, đó trở thành trò của .
Năm nay, chắc là Thẩm Quý phi sẽ bỏ qua cơ hội để đến nhạo nàng .
Nghĩ đến đây, nụ môi Mộ Dung Thư càng thêm lạnh lẽo.
“Thật quá, thể tận mắt thấy Quý phi nương nương tuyệt sắc khuynh thành, sẽ phong hoa tuyệt đại cỡ nào!” Trong lòng Tứ phu nhân đầy chờ mong .
Đại phu nhân vốn rõ tình hình Thẩm quý phi nên nàng cũng mong chờ, nàng ngẩng đầu Mộ Dung Thư, năm nay nàng sẽ ứng đối như thế nào? Sẽ Thẩm quý phi biến thành trò thêm một nữa? Nếu thật như , nàng hả .
“Vương phi, mau ngoài phủ xem, Lưu phủ đại nãi nãi đến lóc la lối cửa vương phủ . Còn cả một đám vây quanh xem nữa.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm kinh hoảng của một nha .
“Vương phi?” Hồng Lăng về phía Mộ Dung Thư, cảm thấy nghi ngờ: tại Tam tiểu thư đến đây gây rối? Chẳng lẽ nàng nơi là nơi nào?
Đại phu nhân và Tứ phu nhân cùng Mộ Dung Thư, chẳng lẽ lời đồn là sự thật? Mộ Dung Thư tính kế thứ của ? Bây giờ tìm tới cửa! Đại phu nhân và Tứ phu nhân , trò để xem ! Không Mộ Dung Thư sẽ đối đãi với thứ của như thế nào đây? Sẽ giải quyết việc như thế nào? Ánh mắt của trong phòng đều đặt Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư chút sợ hãi, ngược còn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt khẽ qua Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân, đó nha ngoài cửa: “Xem Tam khó bản Vương phi đây mà.” Đây là mục đích cuối cùng của Mộ Dung Tuyết? Quậy đến cửa phủ Nam Dương Vương, để khó nàng? Chuyện càng lớn thì nàng càng nhận nhiều chê trách của đời thậm chí thể khiến cho Vũ Văn Mặc trách tội! Có khả năng là Mộ Dung Tuyết quyết định lưỡng bại câu thương*?
* : ý của câu thành ngữ là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều tổn thương, chẳng bên nào lợi cả.
Dứt lời, nàng liền dậy, lạnh : “Đi thôi, ngoài xem là chuyện gì.” Sau đó, đầu thoáng Hồng Lăng, Hồng Lăng thấy liền gật đầu.
“Tụi nô tỳ cũng xem, nếu chuyện gì, bọn nô tì cũng thể giúp vài lời cho Vương phi.” Đại phu nhân cũng dậy, quan tâm với Mộ Dung Thư nhằm ngăn chặn Mộ Dung Thư cự tuyệt nàng.
Tứ phu nhân cũng dậy, “ , Vương phi, để bọn nô tì theo .”
Mộ Dung Thư dừng bước, thần sắc trầm trọng, các nàng vài , cuối cùng vờ như bất đắc dĩ : “Một khi như , các ngươi liền cùng .”
Nghe thấy giọng của Mộ Dung Thư chút bất đắc dĩ, trong lòng của Đại phu nhân và Tứ phu nhân đều vỗ tay hoan hô hôm nay các nàng đến thỉnh an thật là đúng đắn nên mới cơ hội như thế ! Nhìn biểu tình khó xử của Mộ Dung Thư thì sợ là việc cũng thể giải quyết dễ dàng! Nếu giải quyết xong, chắc chắn sẽ gây huyên náo khắp kinh thành.
Ngoài cửa phủ Nam Dương Vương, Mộ Dung Tuyết vấn tóc theo kiểu phụ nhân, mặc đồ tang trắng đang quỳ, sắc mặt nàng tái nhợt, trán một chút vết máu, vây quanh xem, chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
“Chẳng lẽ lời đồn là thật? Chẳng lẽ Nam Dương Vương phi hãm hại thứ , rằng đem thứ gả cho Lưu công tử ?”
“Theo thấy, Lưu đại nãi nãi là vì nổi cơn ghen, chịu việc Lưu công tử nạp .”
“ , chính miệng Lưu đại nãi nãi nàng bất đắc dĩ mới gả cho Lưu công tử, là Nam Dương Vương phi hãm hại nàng, hủy sự trong sạch của nàng!”
“Lưu đại nãi nãi chẳng là của Nam Dương Vương phi ? Có chuyện gì thì đóng cửa mà giải quyết, để ngoài ? Chẳng đây gây chuyện cho bàn tán ?”
“Nhiều cũng khác , thôi thì cứ chờ xem Nam Dương Vương phi thế nào, Nam Dương Vương phi khi Lưu đại nãi nãi sinh bệnh liền sai mang nhân sâm lâu năm và vài cuộn vải nhất đến tặng nhưng Lưu đại nãi nãi những nhận mà còn sai hạ nhân trong phủ mang tặng lễ đuổi ngoài. Sau đó Nam Dương Vương phi vẫn tiếp tục tặng đồ nhưng Lưu đại nãi nãi vẫn từ chối.”
“Có chuyện nữa? Xem việc đơn giản, chúng cứ chờ xem kịch vui .”
Đám vây quanh mỗi một câu, Mộ Dung Tuyết vờ như , gương mặt tái nhợt của nàng là nước mắt, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Đã đến lúc thích hợp, nàng liền về phía , kiệt lực khàn giọng : “Ta - Mộ Dung Tuyết bất hạnh vô cùng! Thân tỷ tỷ hãm hại hủy trong sạch, bây giờ sống còn bằng chết!”
Lúc , đại môn của phủ Nam Dương Vương mở .
Người thấy nhưng giọng trong trẻo, lạnh lùng nhưng kém phần uy nghiêm truyền .
“Tam tới gặp bản Vương phi phủ mà mặc tang phục than thảm thiết ở ngoài cửa thế ?”