Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:11:42
Lượt xem: 232

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Dung Tuyết cảm giác đánh , nàng oán hận Hồng Lăng và Thu Cúc, “Các ngươi mới là hổ!”

Hồng Lăng cùng Thu Cúc thì đều im lặng cắn răng, nước mắt rưng rưng.

Trong đám vây ít nam tử, vì thấy bộ dáng đáng thương của hai nàng khỏi lên tiếng: “Lưu đại nãi nãi của Vương phi liền hồ nháo như thế! Rõ ràng là nữ tử gả lén lút hẹn hò với Lưu công tử ban đêm, chuyện như mà cũng đổ thừa Vương phi cho .” “ đó, coi kìa, Vương phi câu nào cũng là suy nghĩ cho Lưu đại nãi nãi. Sao mà càn rỡ, trái gì hết ?”

“Mộ Dung Thư, ngươi c.h.ế.t tại đây? Được, ngươi để cho sống thì cũng để ngươi thoải mái!” Mộ Dung Tuyết tiếng xì xào xung quanh liền hiểu Mộ Dung Thư cực kỳ giỏi trò, thêm hai tiện tì giúp đỡ một tay nữa! Được, dù cuộc sống của nàng bây giờ cũng thống khổ, chi bằng c.h.ế.t cho ! Mộ Dung Thư cũng đừng hòng sống !

Ý định, hận ý trong mắt Mộ Dung Tuyết càng đậm, “Được, ! Ta lấy cái c.h.ế.t để cảnh báo cho Nam Dương Vương là Mộ Dung Thư ngươi chính là loại nữ nhân tâm tư ác độc! Tiện thể cũng để cho đương kim thánh thượng xem Nam Dương Vương phi g.i.ế.c hại thứ !”

Dứt lời, nàng liền đầu lao đến con sư tử đá cửa. Mộ Dung Thư hét lớn một tiếng: “Ngăn nàng !”

Thị vệ của vương phủ là tầm thường, ai cũng võ công trong , nhận mệnh lệnh liền ngăn Mộ Dung Tuyết .

Sau khi Mộ Dung Tuyết ngăn , Đại phu nhân thầm tiếc hận: Mộ Dung Tuyết thật vô dụng, chạy chậm quá ! Nếu nàng c.h.ế.t thì mới trò để xem chứ! Nếu chuyện đến tai thánh thượng, chỉ sợ Mộ Dung Thư sẽ Vương gia hưu!

Một màn đều cho kinh hãi! Mọi còn định thần thì Mộ Dung Thư lên tiếng: “Mộ Dung Tuyết chính là thứ của bản Vương phi, lẽ bản Vương phi đối xử hữu ái, khoan dung với nàng nhưng vì đố kỵ mà Tam đánh mất lý trí, những chuyện hoang đường ! Bản Vương phi cũng chỉ thể đau lòng mà nghiêm khắc giáo huấn nàng, tuyệt tình nhưng cũng chỉ thể tuyệt tình.”

Lời nàng ai cũng tán thành, quả thật Mộ Dung Tuyết quá quắt!

Mộ Dung Tuyết hai thị vệ khống chế, bịt chặt miệng nên khi Mộ Dung Thư xong dù hận đến nỗi g.i.ế.c nàng ngay lập tức nhưng cách nào, chỉ thể kích động 'ô ô' chửi.

Mộ Dung Thư bước đến mặt Mộ Dung Tuyết, cúi đầu nhỏ tai nàng : “Đừng tưởng ý định của ngươi và Mộ Dung Lạp! Muốn đấu với , ngươi còn đủ kinh nghiệm . Nếu ngươi còn chết, sẽ ngăn cản nhưng thể thành cho Tam di nương c.h.ế.t theo ngươi! Tin , đây là lời đùa mà là lời khẳng định!”

“Ngươi!” Mộ Dung Tuyết thể tin, bên tai vẫn còn vang vọng từng câu từng chữ của Mộ Dung Thư, tuy nàng hận nàng nhưng cũng dám manh động.

Sau đó, Mộ Dung Thư phân phó bọn thị vệ: “Đưa Lưu đại nãi nãi về phủ, đảm bảo an cho , nhắc nhở Lưu thiếu gia một tiếng, chiếu cố Lưu đại nãi nãi thật ! Đừng để một vốn ở trong trạch viện như Lưu đại nãi nãi xuất đầu lộ diện, cũng nhắc nhở Lưu tri châu, đừng nên trách cứ Lưu đại nãi nãi, chẳng qua là giận quá mất khôn.”

“Vâng ạ.”

Không để ý tới phản ứng của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Thư liền xoay phủ, lúc qua Đại phu nhân và Tứ phu nhân, Mộ Dung Thư nhàn nhạt các nàng, nhếch môi : “Dọa các ngươi? Tam của bản Vương phi giờ .”

Đại phu nhân và Tứ phu nhân vội lắc đầu : “Xem là Lưu đại nãi nãi bệnh thật .”

Mộ Dung Thư nhướng mày, mỉm .

Đám vây quanh thấy còn chuyện nữa thì cũng giải tán.

...

Sau khi Mai viên, Mộ Dung Thư liền sai chuẩn trứng gà và nước đá.

“Hồng Lăng, ngươi chịu khổ .” Mộ Dung Thư đau lòng gò má sưng húp của Hồng Lăng .

Vân Mai mắng một câu: “Lưu đại nãi nãi xuống tay cũng độc ác quá. Nàng dễ chịu, nên cũng kéo theo Vương phi mà.”

“Hồi Vương phi, nô tì đau! Thà nô tì chịu tội còn hơn để Vương phi chửi rủa, miệt thị thanh danh.” Hồng Lăng trả lời. Có mấy lời, mấy việc Vương phi tiện thì cứ để các nàng , thật nàng cũng sớm chuẩn tâm lý cho cái tát , “Nha đầu ngốc.” Mộ Dung Thư khẽ lấy quả trứng lăng lăng gò má của Hồng Lăng.

Hồng Lăng kinh ngạc, vội lên , “Để nô tì tự ! Sao dám phiền Vương phi thế?”

“Đừng ngại, chính ngươi chịu một tát cho mà.” Mộ Dung Thư mỉm kéo Hồng Lăng xuống, dùng trứng gà xoa nhẹ nhẹ mặt nàng. “Miệng ngươi thương, tối nay, ngươi đừng dùng đồ nóng.”

Hồng Lăng càng kinh ngạc Vương phi thể miệng nàng thương?

“Sức của Tam cũng lớn như , tuy dùng đến tám phần lực, nhưng cũng thể chảy nhiều m.á.u như thế.” Mộ Dung Thư thản nhiên .

Hồng Lăng ngây ngốc, trả lời: “Nô tì sợ đủ hiệu quả, cũng may mà Thu Cúc.”

Thu Cúc , : “Sao chúng thể trơ mắt Vương phi , huống hồ nhiều ngoài như , bảo vệ chủ tử là việc quan trọng nhất.”

“Lần tới như thế nữa.” Tuy Mộ Dung Thư vẫn còn lo lắng cho các nàng nhưng vẫn nghiêm khắc cho các nàng. Trong mắt xưa, hạ nhân chủ tử phạt là chuyện đương nhiên nhưng đối với nàng, đều giống như . Tuy thể bắt bọn Hồng Lăng nhận như nàng nhưng tuyệt đối thể để bọn họ cho rằng mạng của bằng mạng khác.

“Vâng.” Bốn đồng thanh trả lời.

Hai canh giờ , trời tối.

Thanh Bình lấy tin từ thủ vệ về.

“Sau khi Lưu đại nãi nãi đưa về Lưu phủ, Lưu tri châu giận dữ, khiển trách một phen đó liền lệnh cấm Lưu đại nãi nãi tự ý xuất phủ! Lưu thiếu gia chuyện thì liền nổi cơn thịnh nộ, cãi một trận với Mộ Dung Tuyết đòi hưu nàng, may mà Lưu tri châu Đại nhân ngăn nên mới tạm yên. Lưu thiếu gia cũng nhắc chuyện hưu thê nữa.”

Mộ Dung Thư gật đầu. Trước Lưu tri châu là hiểu chuyện, chuyện hôm nay Mộ Dung Tuyết chạy đến vương phủ gây rối chắc chắn Lưu tri châu .

“Tốt lắm, Lưu tri châu Đại nhân là hiểu lý lẽ, còn truyền lời xin Vương phi. Người cam đoan chuyện sẽ xảy nào nữa.” Thanh Bình tiếp tục thêm.

Con ngươi của Mộ Dung Thư chợt lóe, theo cách của Lưu tri châu từ xưa đến giờ chắc chắn sẽ cho Mộ Dung Tuyết xuất phủ.

Thế nhưng, Mộ Dung Tuyết giải quyết xong, vẫn còn Mộ Dung Lạp!

Chắc chắn hành động của Mộ Dung Tuyết là do Mộ Dung Lạp giật dây, nếu với tính tình của Mộ Dung Tuyết thì sẽ gan chuyện ! Nhất định là Mộ Dung Diệp hứa hẹn gì với nàng!

Có lẽ, ngoài Mộ Dung Lạp còn cả Mộ Dung Lâm!

thì chuyện Nhị di nương đuổi khỏi phủ Tướng quân liên quan đến nàng, Mộ Dung Lạp và Mộ Dung Lâm hận nàng cũng là chuyện bình thường.

Nàng khẽ nhíu mày, lệnh cho Thanh Bình: “Ngươi lui xuống .”

“Dạ, Vương phi. Trong cung tới truyền lời là Vương gia và Thẩm trắc phi sẽ ở trong cung một đêm, ngày mai mới hồi phủ.” Thanh Bình thêm.

Mộ Dung Thư gật đầu, “Ừ, bản Vương phi .” Chuyện cũng bình thường, thời gian Thẩm trắc phi và Vũ Văn Mặc đến cung mất hai canh giờ, dĩ nhiên một ngày sẽ về kịp.

Sau khi Thanh Bình lui , trong phòng chỉ còn một Mộ Dung Thư, nàng xem vài trang sách buông xuống, chậm rãi đến bên cửa sổ mở , ngẩng đầu lên vầng trăng. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy lạc lõng, khi đến thế giới , mỗi ngày đều là tranh đấu, tuy nàng thể kiểm soát việc cũng như tùy ý đùa bỡn những kẻ hãm hại nàng trong tay nhưng đây là cuộc sống mà nàng mong .

nếu sống thì nàng chấp nhận nó, phận bây giờ của nàng thì sẽ kèm theo nhiều điều bận tâm. Đột nhiên nàng nhớ trai ở thế kỷ 21, một thể đối kháng với gia tộc ? Hai em nàng là con riêng, sinh trả giá để mà sống sót. Nhớ lúc nàng bảy tuổi, trai chín tuổi, vợ hiện giờ của cha nàng dùng thủ để cướp ông từ tay , nàng bất đắc dĩ nên ly hôn biến thành nhân tình của ba. Không ngờ đàn bà liền thiết kế một vụ tai nạn giao thông để cướp tính mạng . Từ lúc cha đem bà về cái nhà nuôi dưỡng thì hai em nàng bắt đầu dùng thủ đoạn để với đàn bà độc ác đó.

Anh trai nhất quyết trả thù đàn bà đó và cả cha , vì tài sản mà bỏ qua yêu để lấy một thiên kim tiểu thư hề chút tình cảm mà điều duy nhất nàng thể giúp bày mưu tính kế, tiếc bất kỳ giá nào cũng dẫn dắt những đó trong cạm bẫy nàng giăng .

Cuối cùng thì cũng thành công, nhưng kịp hưởng thụ thì máy bay gặp tai nạn. Sau khi đến nơi , tuy nàng thể đổi nhiều việc, nhưng cuối cùng thì vẫn thể đổi vận mệnh của !

Nàng còn ở bên cạnh hai, một chống chọi nổi với những đó ?

“Em còn bên cạnh , hy vọng thể đánh thắng đó, thể ngăn nổi.” Nàng ngước vầng trăng nhẹ nhàng thở dài , đó mỉm , vươn tay đóng cửa sổ .

Hôm

Sau khi dùng xong điểm tâm, Khương bà tử – Quản sự phụ trách việc thu mua vật dụng sinh hoạt trong phủ tìm đến than phiền phòng thu chi cấp ngân lượng cho bà phủ mua hàng.

“Phòng thu chi lý do là gì ?” Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.

Khương bà tử vội : “Nô tì hỏi nguyên nhân, phòng thu chi là Thẩm trắc phi thông báo, nếu sự cho phép của thì tùy ý cấp ngân lượng. hôm nay Thẩm trắc phi đang ở trong cung, xin phép cho đây?”

Nghe , Mộ Dung Thư nhướng mi, Thẩm trắc phi đồng ý?

“Nô tì với phòng thu chi là bây giờ Vương phi và Thẩm trắc phi cùng quản lý việc trong vương phủ, chỉ cần Vương phi đồng ý là nhưng phòng thu chi là hai năm Vương gia lệnh trừ khi sự đồng ý của Thẩm trắc phi thì mới thể lãnh tiền.” Khương bà tử chút khó xử Mộ Dung Thư.

“Bản Vương phi cho phép cũng thể lãnh tiền? Đây là suy nghĩ của Khương bà tử?” Mộ Dung Thư phát hiện lời của Khương bà tử điểm thích hợp liền bắt trọng điểm. Khương bà tử chút sững sờ nhưng lập tức gật đầu, “Nô tì cho rằng đây là điều đúng, bây giờ thì phân nửa chuyện tình trong phủ đều do Vương phi quản lí, bây giờ Thẩm trắc phi cung, chuyện lãnh bạc cũng do Vương phi quản ?”

“Hử... Đã quy định sự đồng ý của Thẩm trắc phi mới thể lãnh tiền, ngươi cứ đợi thêm một ngày .” Mộ Dung Thư miễn cưỡng .

“Cái thể , trong phủ nhiều thứ cần mua.” Khương bà tử Mộ Dung Thư , vội la lên giống như hôm nay mà mua hàng thì hậu quả vô cùng to tát .

Mộ Dung Thư nhíu mày, lạnh lùng về phía Khương bà tử, ánh mắt sắc bén đảo một vòng : “Cái gì mà quan trọng đến nỗi mua ngay hôm nay? Nếu bản Vương phi nhớ lầm, cứ mười ngày thì Khương bà tử xuất phủ một mà đồ đạc ngươi thường mua chẳng qua chỉ là vật dụng hàng ngày thôi.”

Khương bà tử nghẹn lời, thần sắc chút kích động, “Vâng, Vương phi đúng. Hôm nay là đúng hạn nô tì ngoài mua vật dụng, chỉ sợ chậm trễ sẽ sai sót nên mới tới gặp Vương phi.”

Mộ Dung Thư bình tĩnh phản ứng của bà đó dậy bà, lạnh lùng : “Khương bà tử tìm nhầm , cho dù ngươi mua gì ngươi thất trách thì bản Vương phi thể quyết định . Chẳng những chuyện do Thẩm trắc phi quản ? Tốt hơn hết ngươi cứ an tâm chờ Thẩm trắc phi .”

“Cái … Nô tì lĩnh mệnh.” Khương bà tử thấy ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Thư thì tâm tình kinh hoảng, mồ hôi đầy đầu, khi Mộ Dung Thư xong liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức rời .

Nhìn theo bóng lưng bà , Mộ Dung Thư nhíu mày, Khương bà tử hình như gì dấu diếm thì ?

“Vương phi, hôm nay Khương bà tử đến tìm ? Trước đây chậm trễ một hai ngày cũng mà bây giờ lo lắng như thế.” Hồng Lăng Khương bà tử vội rời , nghi hoặc .

Mộ Dung Thư gật đầu: “Có chút khác thường, ngươi kêu Thanh Bình đến phòng thu chi hỏi xem chuyện gì xảy .”

“Vâng ạ.”

Sau nửa canh giờ, Thanh Bình về.

“Hồi Vương phi, phòng thu chi là Vương gia từng nếu xuất bạc đươc sự đồng ý của Thẩm trắc phi. Do hôm nay Thẩm trắc phi vắng mặt nên phòng thu chi dám tự tiện quyết định xuất bạc cho Khương bà tử.” Thanh Bình .

“Ừ.” Mộ Dung Thư gật đầu. Nàng cảm thấy mục đích Khương bà tử đến gặp nàng hôm nay đơn giản, tuyệt đối là đang che giấu cái gì đó.

Rốt cuộc là cái gì đây? Mộ Dung Thư khép hờ hai mắt.

“Chẳng lẽ Khương bà tử chuyện gì gạt Vương phi?” Hồng Lăng cau mày . Mộ Dung Thư khẽ : “Bà dám , kêu Thanh Bình theo dõi Khương bà tử, nếu như gì khác thường báo ngay cho bản Vương phi.”

“Vâng ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-69.html.]

Bắc Uyển

Sau chuyện , Nhị phu nhân vẫn ngoan ngoãn ở trong Bắc uyển, hiếm khi ngoài, đến nay tròn hai tháng. Đại phu nhân và Tứ phu nhân đều là tính toán, hôm nay là nàng thể ngoài nên liền hẹn nàng cùng dùng điểm tâm.

Cả ba nhiều chuyện để với , chủ đề xoay quanh Mộ Dung Thư thì là Thẩm trắc phi nhưng nhiều nhất vẫn là Vũ Văn Mặc. Tuy từ khi ba nhập phủ, sự sủng ái so với Thẩm trắc phi nhưng so với Vương phi vẫn hơn vài phần, hơn nữa lúc Vương phi chút tâm cơ ngược còn các nàng đùa bỡn trong tay.

từ khi Nhị phu nhân và Tam phu nhân liên tục gặp chuyện may, ba các nàng bỗng nhiên cảnh giác, hình như Vương phi thể tùy ý để các nàng khi dễ như nữa!

“Vương phi đổi quá nhiều, các ngươi thử xem một thể đổi đến ?” Nhị phu nhân tuy hành động gì trong hai tháng nay nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện , nàng càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nếu Vương phi tâm cơ như thế thì dễ dàng bốn các nàng tính kế?

Trong nhất định bí ẩn!

Đại phu nhân lạnh nhạt : “Ta cứ tưởng nha Hồng Lăng ở lưng bày mưu tính kế, nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy đúng, nếu nha lợi hại như thì tại giúp Vương phi từ hai năm ?” Sau khi Mộ Dung Thư chỉnh vài thì nàng mới cẩn thận suy nghĩ tới vấn đề , ngay từ đầu nàng nhắm sai mục tiêu!

“Chẳng lẽ Vương phi giả vờ? Cố tình để chúng tưởng nàng ngu dốt?” Tứ phu nhân suy đoán.

Nhị phu nhân nheo mắt, cắn răng : “Chẳng lẽ quỷ ám?”

“Quỷ ám?” Tứ phu nhân mở to mắt, vẻ cực kỳ kinh ngạc, đó lắc đầu : “Nói nhảm, chuyện quỷ ám?”

“Không… Có lẽ là quỷ ám thật!” Đại phu nhân lời của Nhị phu nhân thì hai mắt liền tỏa sáng.

Nhị phu nhân gật đầu với Đại phu nhân : “Vẫn là Đại phu nhân hiểu ý . Ma quỷ vốn lúc ẩn lúc hiện, chúng cũng từng miếu dâng hương, tất nhiên là tin quỷ thần thật, cho dù đây Vương phi cố tình lừa chúng , còn bây giờ mới chân chính là thì cũng , chỉ cần chúng đều tin Vương phi quỷ ám là .”

“Vừa may nhà một đạo trưởng cứ năm ngày đến phủ một . Chúng cứ chờ Vương gia và Thẩm trắc phi hồi phủ liền mời đạo trưởng đến.” Đại phu nhân hạ giọng .

“Tốt, thật quá.” Tứ phu nhân lạnh, lập tức phụ họa .

Nhị phu nhân thoát khỏi lệnh cấm túc liền cùng Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân bày mưu tính kế, đó liền đến Mai viên thỉnh an Mộ Dung Thư.

“Nô tì gặp qua Vương phi.” Nhị phu nhân cúi hành lễ với Mộ Dung Thư. Từ chuyện , nàng ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối thể xưng hô tỷ với Mộ Dung Thư để tránh lấy cớ đó cớ để trừng phạt.

Mộ Dung Thư Nhị phu nhân quyến rũ, hai mắt chuyển động, hai tháng trôi qua thật nhanh? Nàng ngầm đánh giá Nhị phu nhân, coi như lời, hành xử cẩn thận hơn . “Nhị phu nhân cần đa lễ, lên .”

Nghe , trong lòng Nhị phu nhân lạnh, nếu cấp bậc lễ nghĩa chu , ngươi đối phó bằng cách nào! Nàng thẳng lên, : “Tạ Vương phi.”

“Hai tháng gặp Nhị phu nhân, ngươi cũng lên, qua sắc mặt hồng nhuận, thể đẫy đà.” Sau khi Nhị phu nhân xuống, Mộ Dung Thư liền . Nhị phu nhân , giật , mới hai tháng mà béo lên ? Không , trở về nhất định ăn ít , nếu sẽ Vương gia chán ghét.

“Hai tháng qua, nô tì hiểu nhiều việc, đây do hiểu chuyện, mới chọc giận Vương phi, may mà nhân từ chấp nhặt lầm còn cho nô tì cơ hội để hối cải, nô tì sẽ tận tâm hầu hạ Vương phi.”

“Từ đến nay, Nhị phu nhân đều là đầu óc, nếu sai chỗ nào thì đừng tái phạm là . Ngươi cũng cần tận tâm hầu hạ , cứ dùng hết tâm tư Vương gia , Vương gia cả ngày bận việc công vụ, cần hầu hạ.” Mộ Dung Thư cúi đầu, mất kiên nhẫn .

Hồng Lăng thấy nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, liền ly khác cho Mộ Dung Thư. Nàng cầm ly , mở nắp khẽ gạt những mảnh vụn. Nhị phu nhân dám gì, chỉ ngừng , đó với Mộ Dung Thư: “Lần Vương phi hồi phủ Tướng quân, nô tì dịp tặng món lễ vật nào để bày tỏ tấm lòng, hôm nay mới ngoài nên chuẩn kịp, chỉ cây trâm ngọc là nô tì lựa chọn cẩn thận, chất ngọc vô cùng , ban đầu thấy nó, nô tì cảm thấy chỉ Vương phi mới hợp với nó.”

Hồng Lăng nhận cây trâm từ nha của Nhị phu nhân đưa cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư đối với mấy thứ ngọc trâm, ngân khí, vòng ngọc... thì hứng thú nên chỉ qua kiểu dáng và màu sắc, liền trả lời: “Nhị phu nhân phí tâm.”

“Dạ, đây là chuyện nô tì cần .” Nhị phu nhân khách khí . Mộ Dung Thư giương mắt Nhị phu nhân cẩn trọng, ăn khép nép, còn bộ dáng phô trương như ngày xưa. Nàng vốn dễ cúi đầu, hôm nay lời như , nếu cam tâm thì chắc là đang định hại . Đối với mấy tiểu của Vũ Văn Mặc, bình thường Mộ Dung Thư ít khi quan tâm đến, bọn họ cả ngày rảnh rỗi, hại thì ăn cơm ngon! Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thư nhíu mày chút kiên nhẫn, cũng tiếp tục .

Hồng Lăng hiểu ý liền lớn: “Vương phi, sổ sách phòng bếp còn xem, chiều nay giao cho quản sự phòng bếp .”

“Ừ?” Mộ Dung Thư nhướng mày, Nhị phu nhân: ”Bản Vương phi thể cùng Nhị phu nhân chuyện phiếm nữa, ngày khác cùng tán gẫu tiếp.”

Dứt lời, Mộ Dung Thư liền dậy qua Nhị phu nhân, bước ngoài.

Nhị phu nhân cúi đầu theo bóng lưng Mộ Dung Thư, nụ môi liền biến mất, đó là nụ âm lãnh.

Trên đường về, Mộ Dung Thư khen ngợi Hồng Lăng: “Làm tệ.”

“Nô tì sớm Bương phi chuyện cùng Nhị phu nhân nên mới nghĩ biện pháp để Vương phi thoát .” Hồng Lăng cúi đầu che miệng trộm . Hôm nay Nhị phu nhân quá mức giả dối, quá bất đồng với , bên ngoài thì tôn kính Vương phi, thật thì đang âm mưu gì bên trong.

“Ngươi, giải hoạt!” Mộ Dung Thư lắc đầu . Với sự quan sát tinh nhạy và trí thông minh của Hồng Lăng, nếu ở hiện đại chắc chắn sẽ thành công, chỉ đáng tiếc sinh trong trạch viện của cổ đại – một thời kỳ cho phép nữ nhân phát triển.

Hồng Lăng khẽ , “Lúc Nhị phu nhân giải lệnh cấm, gây chuyện gì nữa.”

Mộ Dung Thư nhíu mày, sống trong trạch viện thì một ngày yên .

...

Lúc , một nha việc nặng cuống quít chạy tới, thấy Mộ Dung Thư liền thở hổn hển : “Bẩm Vương phi, bên ngoài phủ một nam tử mang theo một đứa nhỏ ba bốn tuổi gặp .”

“Một nam tử và một tiểu hài tử?” Mộ Dung Thư nheo mắt, cố gắng nhớ nhưng đáng tiếc là hề hình ảnh của một nam tử cùng một đứa bé nào, chỉ trí nhớ về Liễu Ngọc Nhi và Hiên nhi.

“Người đó gì?” Hồng Lăng cũng hai là ai, nghĩ mãi cũng nghĩ nào, liền hỏi nha .

Nha liền trả lời: “Bộ dáng nam tử là một hán tử nhà quê, đứa bé chút quen mắt, bé tên là Vương Hiên.”

“Hiên nhi?” Mộ Dung Thư cau mày hỏi .

“Vương phi, Liễu tiểu thư và Hiên nhi ? Cũng , nếu tới cùng một nam tử thì chắc Hiên nhi.” Hồng Lăng nghi ngờ .

Mộ Dung Thư cảm thấy bất an, lập tức với nha : “Cho bọn họ .”

Mấy khắc , chỉ thấy nha một trở về, ai theo .

“Người ?” Mộ Dung Thư hỏi.

Nha lắc đầu trả lời: “Lúc nô tì đến cửa thì hai , hỏi thị vệ gác cửa thì họ đứa nhỏ thấy một chiếc xe ngựa chạy qua liền cùng nam tử đuổi theo, lúc còn để một câu cho thị vệ : 'Vương phi xinh , mau cứu mẫu Hiên nhi'.”

“Quả thật là Hiên nhi!” Hồng Lăng kinh hô một tiếng.

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, lâm trầm tư. Hiên nhi cùng một nam tử đến tìm nàng, đó đuổi theo một chiếc xe ngựa, câu cuối cùng Hiên nhi để là cầu nàng cứu Liễu Ngọc Nhi!

Chẳng lẽ Liễu Ngọc Nhi gặp chuyện gì? Nam tử cùng với Hiên nhi là ai?

“Gọi Mã hộ vệ tới đây.” Mộ Dung Thư lệnh cho nha . Mã hộ vệ là thống lĩnh thị vệ phụ trách bảo hộ vương phủ, hơn nữa võ công .

Nha lập tức lệnh, vội bước nhanh ngoài.

Hồng Lăng thấy nha rời , liền với Mộ Dung Thư: “Vương phi, Liễu tiểu thư gặp nguy hiểm? Nếu tiểu thiếu gia cầu cứu?”

“Tiểu nam hài chắc chắn là Hiên nhi! Sợ rằng Ngọc Nhi gặp nguy hiểm .” Mộ Dung Thư cau mày .

“Tại thể như ?” Hồng Lăng nhăn mày. Rõ ràng là Liễu tiểu thư mang theo tiểu thiếu gia rời khỏi kinh thành, đột nhiên trở kinh thành? Sau đó gặp nguy hiểm?

Không lâu , nha cùng Mã hộ vệ đến nơi.

“Vương phi, Mã hộ vệ đến .”

“Nô tài mắt Vương phi.”

Mộ Dung Thư ngẩng đầu Mã hộ vệ, “Bản Vương phi gọi ngươi tới là chuyện phiền ngươi .”

“Vương phi cứ việc phân phó.” Mã hộ vệ trả lời.

“Bản Vương phi cần ngươi tìm ba , một nữ tử tên Liễu Ngọc Nhi, một hài tử ba tuổi tên Vương Hiên, còn một nam tử, đại khái là hán tử nông thôn. Lúc hẳn còn ở kinh thành. Thị vệ gác cửa gặp qua hài tử cùng nam tử , xin Mã hộ vệ mang theo hai thị vệ cùng tìm, nếu như tin tức lập tức báo bản Vương phi.” Mộ Dung Thư thần sắc nghiêm túc, phân phó .

Mã hộ vệ cung kính chắp tay trả lời: “Vâng, Vương phi.”

Sau khi Mã hộ vệ rời , nỗi bất an trong lòng Mộ Dung Thư ngày càng rõ, nàng cảm giác sẽ xảy chuyện , nàng thể thấy chuyện nhưng thể nắm bắt , điều nàng khỏi khó chịu.

“Hi vọng Liễu tiểu thư cùng tiểu thiếu gia bình an vô sự.” Hồng Lăng cắn răng, thấp giọng .

Nghe , đôi mắt Mộ Dung Thư càng lạnh lẽo, nàng tự hỏi: xảy chuyện gì?

“Vương phi, Phúc công công bên cạnh Quý phi nương nương từ trong cung đến, truyền lời của Quý phi nương nương là mời Vương phi tiến cung.” Dang lúc Mộ Dung Thư trầm tư thì Vân Mai bên ngoài trầm giọng .

“Quý phi nương nương gặp Vương phi?” Hồng Lăng lo lắng Mộ Dung Thư.

Nghe , hai mày Mộ Dung Thư càng cau chặt, chuyện cứ dồn dập đến thế ! Thẩm Quý phi triệu kiến, dù thế nào thì nàng cũng thể thoái thác nhưng an nguy của Liễu Ngọc Nhi còn rõ thì ?

“Hồng Lăng, ngươi ở chờ tin tức của Ngọc nhi, nếu chuyện khẩn cấp, cần chờ mệnh lệnh của liền phân phó Mã hộ vệ hành động.” Mộ Dung Thư ngẩng đầu với Hồng Lăng.

Hồng Lăng vốn cùng Mộ Dung Thư tiến cung đối mặt Thẩm Quý phi, nhưng tình thế mắt cho phép, Liễu tiểu thư đang gặp nguy hiểm, liền : “Vâng!”

“Cho Thu Cúc tiến cung cùng bản Vương phi.” Mộ Dung Thư phân phó .

Khi khỏi phòng, Vân Mai Mộ Dung Thư ngập ngừng nhưng thôi, trong mắt dường như ngấn lệ, “Vương phi… Người…”

Mộ Dung Thư nghiêng đầu Vân Mai hỏi: “Có chuyện gì?”

“Vương phi… Phúc công công mới trong phủ việc mừng, hoàng thượng hạ chỉ về trong phủ Thẩm trắc phi, chỉ Thẩm Vương phi.” Vân Mai cúi đầu, cắn răng .

Nghe , hai mắt Mộ Dung Thư lập tức rét lạnh, khóe miệng hiện lên một tia lạnh.

Loading...