Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:20:46
Lượt xem: 218
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Dung Thư chằm chằm Nhị lão, con ngươi dị thường thiện lương, “Cơ hội sửa án cho Ngọc nhi vẫn , nhưng sửa án thì , Vương Quân Sơn phong lưu thành tính, chắc chắn sẽ sửa. Hai cứ tìm một kỹ nữ tuyệt sắc, tính tình nanh nọc* đưa đến cho Vương Quân Sơn.”
*: hung ác, thâm hiểm
Để trả thù, thống khổ là cách trả thù nhất. Thuốc nổ thể chôn sẵn mới từ từ châm ngòi, giống như rượu ngâm càng lâu thì hương vị càng thuần .
Lời nàng rõ ràng, Liễu đại nhân ở trong quan trường mấy năm, cần nhiều cũng hiểu lời nàng.
Mục đích Mộ Dung Thư đến đây là để kích Liễu đại nhân bước đầu tiên !
“Của hồi môn của Ngọc nhi nhất định thu , mà buộc vương phủ chủ động trả mới thể ngăn chặn tiếng đời dị nghị.” Mộ Dung Thư hai , lạnh lùng .
Liễu đại nhân nhíu mày thở dài, “Nói dễ hơn !”
“Dùng chính thủ đoạn mà họ dùng với Ngọc nhi… Bịa đặt.” Mộ Dung Thư thản nhiên .
Hai mắt Liễu đại nhân tỏa sáng, cảm kích Mộ Dung Thư , “Lão phu khấu tạ Vương phi vạn ân!”
“Lão khấu tạ Vương phi vạn ân.” Lão phu nhân rơi lệ .
“Bản Vương phi cái gì, cũng bao giờ cái gì. Bất quá... Ngọc Nhi c.h.ế.t quá thê thảm, nên bản Vương phi truyền đạt di ngôn khi lâm chung của nàng cho Nhị lão.” Mộ Dung Thư dậy, hai .
Thực Liễu Ngọc nhi c.h.ế.t quá mức oan uổng! Có trách là trách chế độ phong kiến vô hình hại c.h.ế.t nàng! Ngoài , còn bao nhiêu nữ tử vì bất đắc dĩ, vì cam lòng, vì thống khổ mà c.h.ế.t nữa đây!
Liễu đại nhân và Liễu phu nhân sai ? Bọn họ vì thanh danh của cả gia tộc mà vô tình với ái nữ, thà tin tưởng lời đồn đãi, cũng tin lời biện giải của Ngọc nhi.
Ngọc nhi sai ? Lệnh của cha , lời mối mai, cùng lời hứa hẹn trót lưỡi đầu môi của một nam tử chỉ mới hai gặp gỡ thể tâm ý, để cuối cùng gánh lấy kết cục thật thê thảm.
Mộ Dung Thư rời khỏi Liễu phủ, dắt Hiên nhi lên xe ngựa về vương phủ.
Trên xe ngựa, Hiên nhi vuốt ve khối ngọc bội Liễu phu nhân tặng, bé cứ chùi chùi chỉ vì sợ nó bẩn, đó giơ lên hỏi Mộ Dung Thư: ”Mẫu , ngoại tổ mẫu cho Hiên nhi, mẫu thấy ?”
“Đẹp lắm, Hiên nhi nhớ cất giữ cẩn thận.” Mộ Dung Thư gật đầu . Nếu như Liễu đại nhân là điều thì khi lấy đồ cưới của Liễu Ngọc Nhi về thì chắc chắn sẽ giao cho Hiên nhi, dù , cũng là bọn họ nợ Ngọc nhi mà cũng là nợ Hiên nhi. Nói gì thì , khối ngọc bội tay Hiên nhi giá trị cũng nhỏ.
Hồng Lăng che miệng : “Tiểu thiếu gia, ngọc bội lau mòn hết kìa.”
Hiên nhi , liền vội đặt miếng ngọc lòng bàn tay cẩn thận xem xét, một hồi lâu mới chu cái miệng nhỏ nhắn, ngây thơ với Hồng Lăng: “Hồng Lăng tỷ gạt .” Nói xong liền nhét ngọc bội bên hông, sờ sờ mấy nữa để chắc chắn nó còn ở đó mới yên tâm.
Nhìn cử chỉ đáng yêu của bé, Mộ Dung Thư nhịn : “Nếu nó mòn thật thì con cứ đòi Hồng Lăng tỷ ưa lừa gạt một cái mới là .”
“Dạ.” Hiên nhi toét miệng Hồng Lăng hắc hắc.
Hồng Lăng trừng mắt , chút bực tức Mộ Dung Thư, cũng học Hiên nhi cong miệng lên : “Vương phi cùng tiểu thiếu gia khi dễ nô tì.”
Hiên nhi và Mộ Dung Thư hai mặt , Hiên nhi liền mặt quỷ chọc Hồng Lăng khiến nàng bật vui vẻ.
Vốn dĩ đường trong kinh thành đều , bình thường sẽ quá xóc nảy. Không lâu , đột nhiên xe ngựa dừng , tiếp.
“Chuyện gì xảy ?” Mộ Dung Thư cau mi hỏi. Chắc sẽ gặp Đỗ gia - Đỗ thiếu gia giữa đường cái ỷ mạnh h.i.ế.p yếu? Liễu gia ngoài phía Tây Nam của kinh thành, cách khu trung tâm xa, đường xá cũng và ít qua . Chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì ở ngay đoạn đường ?
Hồng Lăng lắc đầu , “Để nô tì xuống xe xem thử.”
Hồng Lăng xuống xe một hồi mà vẫn chút động tĩnh. Mộ Dung Thư liền là chuyện xảy .
“Hiên nhi, ở yên xe đợi mẫu . Nếu mẫu kêu con thì tự ý ngoài.” Mộ Dung Thư cẩn thận dặn dò Hiên nhi.
Hiên nhi gật đầu, “Hiên nhi .”
Nghe Hiên nhi trả lời như , Mộ Dung Thư liền vén màn xe, nhất thời, một màn mắt khiến mày nàng cau chặt.
Một cây đao đang gác cổ Hồng Lăng, Hồng Lăng sắc mặt tái nhợt, Mộ Dung Thư, cắn răng la một tiếng.
Mã phu cũng sợ tới mức dám lên tiếng, chỉ Mộ Dung Thư.
Có chừng năm hắc y nhân che mặt, trong tay nào cũng cầm trường kiếm hoặc đao.
Mộ Dung Thư đánh giá tình hình mắt, trong lòng nổi lên nghi ngờ: nơi là kinh thành, tuy con đường vắng vẻ nhưng cũng sông rộng núi vắng gì đó, vì bịt mặt đến bắt cóc?
“Các ngươi là ai?” Sắc mặt Mộ Dung Thư bình tĩnh, tên che mặt dẫn đầu năm , lạnh giọng hỏi.
Khi tên cầm đầu thấy Mộ Dung Thư, hai mắt liền tỏa sáng, mắt còn nổi lên dâm quang, “Không thể ngờ là thể bắt một phụ nhân xinh như ! Thật , thật !”
“Nhìn xe ngựa tinh xảo, xa hoa, chắc chắn là phu nhân nhà giàu . Chúng tiên cứ bắt tiểu ấm giường cho đại ca, chừng nào đại ca chơi chán nhường cho mấy chơi đùa.” Tên Mộ Dung Thư dừng mắt bộ n.g.ự.c cao vút của nàng, dâm .
Mấy tên khác , liền vỗ tay tán thưởng.
Tuy thần sắc của Mộ Dung Thư lộ vẻ sợ hãi nhưng trong lòng bồn chồn lo lắng, vì mấy tên xuất hiện trong kinh thành? Hơn nữa giọng của chúng giống kinh thành.
“Đại ca, nơi nên ở lâu. Kinh thành ở ngay chân thiên tử. Rất nhanh sẽ đến đây! Để tránh phiền phức, cứ cướp phụ nhân tính .” Một tên khác ở bên cạnh tên cầm đầu thấy Mộ Dung Thư chút lo sợ liền phụ nhân nhất định là phu nhân nhà bình thường, chừng là phu nhân của đại quan.
Tên cầm đầu nhíu mày, xung quanh, “Lúc ai, lấy hết của cải xe, hai đứa đem về ấm giường.” Dứt lời, ánh mắt hèn mọn của dán chặt n.g.ự.c Mộ Dung Thư, trong đầu hình dung cảnh tượng đè nàng chơi đùa.
Cướp tiền còn cướp luôn ? Mộ Dung Thư lạnh mấy bọn . Nơi còn cách phủ Nam Dương Vương hai khắc lộ trình, vài dặm lưng quan binh thường xuyên tuần tra, bọn cướp từ ? Chẳng lẽ hại nàng? Người thể to gan lớn mật lợi dụng thủ đoạn như thế hại nàng là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-77.html.]
Mấy nữ nhân trong phủ Nam Dương Vương chỉ rành gia đấu, tuyệt đối chơi trò ám sát! Trước từng qua trăm dặm quanh kinh thành cướp. Bây giờ xuất hiện ngay trong kinh thành, vẻ đoạt mạng nàng hoặc phá hủy danh tiết của nàng!
Hồng Lăng mấy tên xong liền run rẩy, nàng thể bắt, lưu lạc thành kẻ ấm giường nhưng Vương phi thể ?
“Đừng là , ngay cả vật nhỏ nhất xe ngựa các ngươi cũng động ! Chỉ là vài đứa tiểu tặc trời cao đất rộng dám công khai xuất hiện trong kinh thành cướp bóc, gan các ngươi lớn là sống c.h.ế.t là gì!” Con ngươi Mộ Dung Thư tỏa một loại hàn khí lạnh thấu xương, ánh mắt mang theo tia m.á.u tên cầm đầu xẹt qua năm tên còn .
Ánh mắt nàng lạnh băng đầy uy nghi khiến tên cầm đầu sửng sốt.
Mộ Dung Thư dời ánh mắt đến tên đang bắt giữ Hồng Lăng, đột nhiên nổi sát khí, nổi giận gầm lên một tiếng: “Buông nàng !”
Thân hình tên bắt cóc run lên bần bật, sợ tới mức đánh rơi cả thanh đao.
Đây là một loại áp lực vô hình, nó khiến cho sợ hãi!
Đao rơi xuống đất, kêu 'keng' một tiếng, sắc mặt Hồng Lăng tái nhợt, khi bừng tỉnh liền nhảy lên xe ngựa, chắn Mộ Dung Thư.
Sau khi Hồng Lăng trốn thoát, tên cướp mới nhận sợ một nữ tử đến mức đánh rơi cả đao, nhặt đao một nữa, nhắm Mộ Dung Thư và Hồng Lăng nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo đến bức của Mộ Dung Thư thì bất giác lùi mấy bước.
Tên cầm đầu Mộ Dung Thư, phụ nhân tuyệt đối đơn giản! Nếu chỉ là phụ nhân giúp chồng dạy con, luồng khí khiến khác sợ hãi?
“Đến giờ vẫn tò mò sơn trại tròn méo thế nào! Nếu nhóm các ngươi mời đến xem thử thì để đến đó một phen ! nhà của từ giờ một thói quen nhỏ là nuôi cổ độc , bất kể ở nơi nào đều thể tìm . Ta thật thử xem sơn trại núi cao thì bọn họ tìm nữa! Không chừng thắng bọn họ thì !”
Mộ Dung Thư bọn chúng, nhếch miệng khẽ, trán ngoại trừ mấy phần lệ khí còn thêm mấy phần tà khí, đó ánh mắt kinh ngạc của bọn , nàng nhảy xuống xe ngựa, về phía tên cướp nãy định cầm đao đ.â.m nàng.
Tên thấy nàng tới gần, liền vô thức lùi .
Thấy như thế, Mộ Dung Thư vươn tay tóm lấy đao của , đó cứa ngón trỏ tay trái của , ngay lập tức m.á.u tươi nhỏ từng giọt, từng giọt.
Không ai lúc trong lòng Mộ Dung Thư đang sợ hãi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chỉ nàng , đây chẳng qua chỉ là đang diễn trò!
Hồng Lăng cắn chặt răng, dám gọi vì sợ lộ phận của Mộ Dung Thư. Nàng cũng Mộ Dung Thư đang đặt cược cả ! Tim nàng đập như sấm, vết thương ngừng đổ m.á.u của Mộ Dung Thư, hốc mắt Hồng Lăng ửng đỏ, gần như phát .
“Bao nhiêu đây m.á.u chắc hẳn đủ , các ngươi tính thời gian dùm thử xem, chắc cũng sắp đến .” Mộ Dung Thư đám , mặc kệ ngón tay vẫn còn nhỏ máu.
Tên cầm đầu giận dữ, sang bốn tên , “Không chỉ là một nữ nhân ? Thế nào thể tà khí như thế !”
“Đại ca, từng qua về cổ độc, m.á.u độc, hơn nữa nuôi cổ cũng thể theo mùi m.á.u tươi mà đến đây. Phụ nhân tuyệt đối là chúng định bắt cóc!” Con mắt dâm đãng bây giờ dám thẳng Mộ Dung Thư, chỉ cảm thấy nàng như bao bọc bằng một luồng tà khí.
Tên cầm đầu chằm chằm Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư vẫn giữ sự bình tĩnh, nhưng tà khí trán ngày càng nồng đậm. Lúc , một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến.
Đường nhỏ bọn họ ngăn hết nên xe ngựa bắt buộc dừng .
“Quả nhiên đến! Đại ca, thế nào đây?” Tên áo đen kinh hoảng.
Mộ Dung Thư giật , tuy mặt lộ biểu tình nào nhưng trong lòng hoảng sợ. Nàng mới dùng hết sức diễn một tuồng kịch nếu chỉ vì chuyện mà hủy hoại trong chốc lát, MK! Nàng cam lòng c.h.ế.t trong tay mấy tên giặc cỏ !
“Ngũ công tử, đường phía chặn . Có mấy tên che mặt đe dọa hai nữ tử.” Người đánh xe cung kính bẩm báo với trong.
Đợi một lúc, phía trong vẫn im phăng phắc. Bỗng nhiên tiếng đàn du dương từ xe ngựa truyền .
Tiếng đàn xuyên qua xe ngựa, vang bên tai , dường như tiếng suối chảy róc rách, thấy non xanh mây phủ lững lờ, gợi cho cảm giác xuất trần và bình thản, bỗng nhiên, tiếng đàn nghịch chuyển, như ngàn vạn kiếm sắc đ.â.m tai, sát khí bức hít thở thông.
Mộ Dung Thư cau chặt mày xe ngựa , trong lòng khỏi kinh hoảng. Người trong xe là ai?
Năm tên cướp cũng nghi hoặc về phận của trong xe ngựa!
“Ngừng đàn ngay! Coi chừng cái mạng chó của ngươi!” Tâm trạng của tên cầm đầu vì tiếng đàn mà trở nên phiền chán, quát to.
Bỗng nhiên, tiếng đàn im bặt. Nghe giọng ngang ngược của tên cầm đầu, đánh xe vẫn hề sợ hãi, chỉ khẽ: “Hôm nay các ngươi đường coi lịch , nếu xảy chuyện thì mau .”
“Thật mắc !” Tên cầm đầu ngửa đầu to mấy tiếng lạnh lùng .
“Chuyện , đại ca, chúng mau chạy thôi. Phụ nhân một tà khí, chắc chắn là chúng tìm, mà xe càng quỷ dị hơn. Đừng tìm thêm chuyện nữa.” Tên bên cạnh lên tiếng khuyên.
Lúc , cũng tám con ngựa chạy đến, tất cả đều chỉnh tề phía xe ngựa. Trên ngựa cũng là tám hắc y nam tử nhưng đeo khăn che mặt, bên hông mỗi đều giắt trường kiếm.
“Ngũ công tử.” Một trong tám năm tên cướp che mặt nhất thời nhíu đôi mày kiếm đen sậm, “Tiểu tặc nơi nào, dám to gan chắn đường Triệu gia - Ngũ công tử nhà !”
“Triệu gia? Triệu gia nào?” Vài tên cướp ngu ngơ hỏi.
“Trong thiên hạ, còn Triệu gia nào nữa! Khánh châu Triệu gia.” Người nọ trả lời, thái độ càng kiêu căng.
Năm tên tiểu tặc liền kinh hoảng.
“Đi, mau!” Tên cầm đầu hô to.
“Vậy phụ nhân ?” Một tiểu tặc hỏi.
“Bảo mệnh quan trọng hơn! Ngàn lượng bạc xem như bỏ.” Tên cầm đầu hô to, dẫn đầu năm con ngựa tháo chạy.
Triệu gia? Thanh danh vang dội – Khánh châu Triệu gia, là nhất danh môn vọng tộc tại Đại Hoa triều? Trăm năm , tộc mấy vị quan, là nhà đẻ của ba vị hoàng hậu và bốn vị tể tướng. Mặc dù từ năm mươi năm , còn nào trong tộc tham gia quan trường nhưng uy tín hai, ba trăm nay vẫn chấn động tứ phương, gia tộc vẫn hùng mạnh như cũ. Mà vị Ngũ công tử chủ trì gia tộc chính là nhân vật tiêu biểu nhất, những diện mạo tựa thần tiên mà ngay cả tư thế, khí chất cũng như thần tiên hạ phàm, điên đảo nữ nhân mà kể.