Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 79

Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:21:24
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vương phi, vị đạo sĩ nam tử bình thường, ngài là tu hành, đương nhiên giống với các nam tử khác. Huống chi, trong phủ xảy nhiều sự tình như , nhất định là do ma quỷ tác quái, cho nên cần nhờ vị đạo sĩ tay phép, mới thể bình an.” Đại phu nhân vội dậy, gương mặt xinh toát lên vẻ quan tâm, cực kì nhẫn nại khuyên nhủ Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư mỉm nàng , “Ô?” Rồi lướt qua Thẩm trắc phi, “Đạo sĩ phép cho Trúc viên của Thẩm trắc phi?”

Thẩm trắc phi sửng sốt, dĩ nhiên là nàng cho phép! Làm gì nữ nhân nào đồng ý cho phép một nam tử xa bước viện của ? Huống hồ nơi là phủ Nam Dương Vương, tai mắt nhiều như thế, nàng dám! “Dạ, .”

“Đại phu nhân như đúng, bản Vương phi nhận lòng của ngươi, tuy trong lòng ngươi suy nghĩ cho bản Vương phi, chuyện cho để thể bình an nhưng ... Thẩm trắc phi và ngươi đều hầu hạ cho Vương gia, chỉ hưởng chuyện thế ? Bản Vương phi gấp, các ngươi cứ để đạo sĩ đến Trúc viên đến Bắc uyển phép , Mai viên để cùng, bây giờ bản Vương phi mệt, thoải mái lắm.” Mộ Dung Thư lắc đầu, Đại phu nhân .

Dứt lời, nàng xoa xoa trán vờ như khoẻ, giống như chuẩn rời nghỉ ngơi. Đại phu nhân , trong lòng càng thêm khẩn trương. Bây giờ là lúc nào? Nếu để đạo sĩ đến Trúc viên sang Bắc uyển phép xong thì trời tối, hơn nữa bọn họ cũng thể cho phép vị đạo sĩ đó tiến hậu viện ! Mộ Dung Thư khó chơi như chứ?

“Vương phi… Chuyện ?”

Nhị phu nhân và Tứ phu nhân cũng hùa theo, tuy các nàng hiểu rõ ý đồ của Đại phu nhưng kêu hai nàng chuẩn gì mà xuống tay với Vương phi thì các nàng cân nhắc . Dù bây giờ cứ xem tình hình cũng hại gì.

Mộ Dung Thư nhíu mày : “Đại phu nhân ý kiến gì?”

“Nếu đạo sĩ đến Mai viên thì cứ để ngài phép ở đây mới đến Trúc viên và Bắc uyển?” Tuy trong lòng Đại phu nhân lo lắng nhưng mặt vẫn giữ nguyên nét tươi .

“Đại phu nhân cũng lý. Nếu đạo sĩ tới đây thì cũng nên để ngài tới lui khiến khác để ý. Cứ để đạo sĩ phép ở chỗ tỷ , dịp mời ngài đến từng tiểu viện phép.” Thẩm trắc phi tiếp lời của Đại phu nhân, nhất quyết để cho Mộ Dung Thư cơ hội cự tuyệt.

Mộ Dung Thư , vờ như chuyện cũng hợp lý, liền gật đầu : “Cũng , cứ cho đạo sĩ phép bên ngoài Mai viên .”

Thẩm trắc phi và các vị phu nhân cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, một đoàn cùng đến bên ngoài Mai viên, đạo sĩ cửa, y phục chỉnh tề phép, tay vung kiếm gỗ, miệng lầm bầm chú, mũi kiếm liền xuất hiện một luồng lửa đỏ, đạo sĩ bước lên vài bước quát lớn, đó dán bùa cửa Mai viên.

Việc phép kéo dài nửa canh giờ thì đạo sĩ ngừng tay, nhưng bỗng nhiên, ông bước đến cửa viện, nhíu mày chằm chằm trong Mai viên. Thẩm trắc phi liền liếc mắt hiệu cho Đại phu nhân, nàng lập tức tiến lên hỏi: “Đạo sĩ, chuyện gì ?”

Đạo sĩ hỏi, liền cau chặt mày : “Trong viện ma quỷ tác quái! Nếu mau chóng trừ khử, chỉ sợ trong phủ sẽ tai họa giáng xuống! Không bần đạo cố tình quá nhưng yêu quái pháp thuật cường đại, thể xem thường.”

“Cái gì?” Mặc kệ là thật giả thì đám Thẩm trắc phi cũng đều kinh hô.

Mộ Dung Thư thản nhiên lướt qua đạo sĩ phản ứng của đám Thẩm trắc phi, khóe miệng khẽ nhếch, là đang khinh miệt.

“Vương phi, nô tì cảm thấy tên đạo sĩ đang năng bậy bạ.” Thu Cúc bước đến thầm tai Mộ Dung Thư, ở Mai viên lâu như mà nàng cũng từng thấy qua ma quỷ, đạo sĩ dám khăng khăng thế, thật khiến khỏi nghi ngờ.

Đại phu nhân đầu lướt qua Mộ Dung Thư, hỏi: “Vậy bây giờ?”

Đạo sĩ trầm mặc nửa khắc, đó cầm lấy một vật : “Dùng vật truy quỷ, nhưng nếu chỉ ở ngoài cửa thì cho dù đạo hạnh của bần đạo cao thâm đến mấy cũng đành thất thủ.” Ý trong lời của ông chính là trong tìm kiếm.

Thẩm trắc phi đầu Mộ Dung Thư : “Vương phi, chuyện đây? Nếu diệt quỷ, tai họa sẽ giáng xuống vương phủ.”

Việc đến nước thì Mộ Dung Thư còn thể từ chối?

“Thu Cúc, ngươi mời Vương gia đến đây. Nếu Vương gia ở đây, bản Vương phi là nữ nhân, thể cho phép một nam tử bước viện” Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó.

Thu Cúc đáp: “Vâng ạ.”

“Tỷ chúng đều ở đây, tỷ sợ gì chứ? Hơn nữa, trong viện luôn nhiều hạ nhân mà. Vương gia đang bận rộn, chúng vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vầy mà phiền đến ?” Thẩm trắc phi đến mặt Mộ Dung Thư, đó Thu Cúc phất tay, ý bảo nàng cần .

Thu Cúc thấy mà như hiểu, vẫn về phía thư phòng của Vũ Văn Mặc.

Mộ Dung Thư gật đầu, liền gọi Thu Cúc, “Thu Cúc, đợi . Để bản Vương phi hỏi vị đạo sĩ chuyện gì xảy .”

Vị đạo sĩ liền cúi đầu hướng Mộ Dung Thư : “Hồi Vương phi, bần đạo khẳng định trong Mai viên quỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-79.html.]

“Thật ? Tuy nhiên, bản Vương phi chút hiểu, ngươi cứ luôn miệng bảo con quỷ mạnh, ngươi thể cho nó mạnh đến mức nào và vì xuất hiện trong Mai viên? Ngoài , bản Vương phi còn một thắc mắc đó là con quỷ đó là thứ gì?” Mộ Dung Thư hỏi.

“Ma quỷ là vô hình, mắt thường thể thấy , trừ mắt của pháp sư! Nó chỉ xuất hiện và tác quái ban đêm, bần đạo cần bắt nó để nó còn tác quái nữa.” Đạo sĩ trầm giọng trả lời.

Thẩm trắc phi cau mày : “Đáng sợ !”

“Xem phiền đạo sĩ kiểm tra một lượt bên ngoài Mai Viên.” Đại phu nhân lướt qua Mộ Dung Thư đang ở phía , sợ hãi .

Lúc Nhị phu nhân mới lên tiếng: “Đạo sĩ thể tin tưởng ?”

Đạo sĩ thì vẻ vui : “Nếu nghi ngờ bần đạo thì còn mời bần đạo đến gì? Nếu tin, bần đạo lập tức rời khỏi đây.” Dứt lời, ông liền chuẩn thu dọn rời .

Đại phu nhân trừng mắt, liếc Nhị phu nhân, Trình Giảo Kim* thế ! Nàng vội dấu cho nha giữ vị đạo sĩ , còn bản thì khuyên giải: “Đạo trưởng đừng tức giận, việc ngoài ngài chỉ sợ ai thể .” Đại phu nhân dùng sức tâng bốc ông.

*: Trình Giảo Kim

Quả nhiên, đạo sĩ dừng thu dọn, mặt vênh lên : “Đại phu nhân cũng đúng, đạo sĩ trong kinh thành nhiều nhưng ai đạo hạnh cao hơn bần đạo.”

Mộ Dung Thư thản nhiên bọn họ diễn trò.

“Chẳng lẽ trong viện là cách duy nhất?” Đại phu nhân hỏi.

Đạo sĩ gật đầu, khẳng định : “Chỉ cần để bần đạo một vòng trong viện thì nhất định sẽ tóm con quỷ .”

“Vương phi, là chúng cứ để đạo sĩ vòng trong Mai viên thu thập con quỷ để tránh cho vương phủ gặp đại họa. Vương phi, trong lúc an nguy của vương phủ đặt lên hàng đầu.” Đại phu nhân lo lắng, năn nỉ Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư , thở dài một : “Haizz.. Sợ rằng thể. Nếu thật sự tai hoạ giáng xuống…” Nàng ngẩng đầu Đại phu nhân và Thẩm trắc phi rổi tiếp: “Bản Vương phi thật khó tránh tội. Thế nhưng, từ xưa tới nay, luôn lấy phu là trời, mà bản Vương phi là chủ mẫu trong vương phủ, dĩ nhiên thể để cho một nam tử xa lạ dễ dàng bước viện như , nếu vương phủ gặp tai họa thì bản Vương phi tuân thủ nữ tắc, dám cả gan cho nam tử xa lạ bước viện, nếu thì danh dự của bản Vương phi mà giữ đây? Vậy cho Vương gia thất vọng?”

Đám Thẩm trắc phi lo lắng Mộ Dung Thư, mấy câu cuối cùng của nàng đều than thầm trong lòng. Nói như là dù thế nào thì Mộ Dung Thư cũng sẽ cho phép đạo sĩ bước viện. Thật , các nàng chỉ lợi dụng chuyện ma quỷ để tạo cớ cho đạo sĩ trong Mai viên vì hai mục đích, thứ nhất, gieo tiếng cho Mộ Dung Thư để Vương gia nảy sinh lòng nghi ngờ, sẽ lạnh nhạt, xa cách với nàng hơn, thứ hai, dán đầy bùa trong Mai viên đó mượn miệng đạo sĩ trong vòng một năm thể dương khí, nam nhân thể bước chân Mai viên nửa bước, như thế thì trong vòng một năm , Vương gia sẽ thể đến Mai viên, Thẩm trắc phi sẽ sử dụng tất cả cách để mang thai, dùng cái thai để ép Vương gia cho nàng lên bình thê.

Mộ Dung Thư chịu hợp tác.

Tứ phu nhân ý ngôn của Mộ Dung Thư, lập tức tiến lên : “Vương phi đạo lý, nếu việc cho phép đạo sĩ viện ngoài nhất định sẽ đồn đãi lung tung, tổn hại danh dự của Vương phi, Vương gia nhất định sẽ trách tội.”

Mộ Dung Thư gật đầu, “Tứ phu nhân lý, nếu đạo sĩ viện mới trục quỷ thì bản Vương phi đành mời ngài về, Thẩm trắc phi và Đại phu nhân cũng đừng quá lo lắng, bản Vương phi ngoài thành vẫn vài vị đạo sĩ cần trong viện, chỉ cần phép ngoài cửa là thể bắt quỷ. Vị đạo sĩ cứ khăng khăng là viện của thì mới thể bắt quỷ, thật khiến cho bản Vương phi nghi ngờ về đạo hạnh của .”

Dứt lời, Mộ Dung Thư Tứ phu nhân, lúc nàng lựa chọn về phía nàng, tức là tỏ rõ chính kiến của , nàng nghiêng về phía nàng, so với Nhị phu nhân thì Tứ phu nhân thông minh hơn nhiều.

Sau đó, nàng nhíu mày tiếp: “Tên đạo sĩ cứ đòi hậu viện phép khiến bản Vương phi nghi ngời đạo sĩ tâm địa bất chính! Vì với đạo hạnh nhiều năm như đạo sĩ đây mà ngay cả đạo lý hành lễ cơ bản mà cũng thì thể chấp nhận , nếu lúc , mỗi đến nhà nào phép, cũng đòi xông hậu viện thì sợ rằng lúc ở trong Ứng Thiên phủ.”

Đại phu nhân nhíu mày, ngờ là Mộ Dung Thư đề nghị tìm đạo sĩ khác! Như ! Dù đạo sĩ cũng nhận tiền của các nàng .

Vị đạo sĩ mà ở cũng xong.

Những lời của Mộ Dung Thư cho suy nghĩ của Đại phu nhân rối tung cả lên.

Ngược , Thẩm trắc phi bình tĩnh, nàng Mộ Dung Thư : “Tỷ lý. Là suy nghĩ chu , cho nên mới đồng ý cho đạo sĩ . Thật đây là đầu tiên đạo sĩ đến vương phủ phép cho nên chút khẩn trương, chỉ sợ việc chu đáo sẽ gia chủ trách cứ.”

“Chẳng qua là đạo sĩ một lòng bắt quỷ nên mới nôn nóng như thế, đây ngài cũng từng cửa nhà nô tỳ trừ quỷ.” Đại phu nhân vội vàng biện hộ, may mà Thẩm trắc phi phản ứng nhanh, nếu chắc chắn tên đạo sĩ sẽ đuổi cổ khỏi vương phủ, thậm chí còn Mộ Thư Dung giải đến Ứng Thiên phủ, chừng đến lúc đó tên đạo sĩ sẽ cắn nàng. Nàng đưa mắt hiệu cho đạo sĩ, ý bảo phép bên ngoài viện.

Đạo sĩ sầm mặt, nếu những lời của Vương phi truyền ngoài sẽ ảnh hưởng đến bát cơm của ! Nên dù trong lòng tình nguyện thì vẫn gật đầu trả lời: “Bẩm Vương phi, bần đạo thể phép bên ngoài ở ngoài viện để bắt con quỷ đó. Thế nhưng, con quỷ là một con quỷ bình thường mà nó còn sát khí, vì tránh trong quá trình phép xảy bất trắc nên bần đạo mới nhất quyết xin trong Mai Viên.Bây giờ phép ở bên ngoài thì sợ rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút mới thể bắt con quỷ đó.”

Mộ Dung Thư nhíu mày, “Hử?”

“Tỷ tỷ, cứ để đạo sĩ phép bên ngoài viện .” Thẩm trắc phi .

Mộ Dung Thư lắc đầu, “Lời của đạo sĩ thể tin. Nếu mà thể tin, còn để phép chi cho mất thời gian?”

Loading...