Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:25:15
Lượt xem: 223
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vũ Văn Mặc , con ngươi khẽ lóe, Hiên nhi một chút đó đưa mắt về phía của Mộ Dung Thư, trầm giọng : “Vừa chút vấn đề, liền tới hỏi.”
Hắn xem như thấy Mộ Dung Lâm đang quỳ gối mặt, chỉ Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư buông Hiên nhi , dậy phúc thi lễ với Vũ Văn Mặc: “Thần gặp qua gia.”
Hiên nhi cũng liền theo quy củ, hành lễ : “Hiên nhỉ thỉnh an phụ .”
Vũ Văn Mặc gật đầu, “Đứng lên .”
“Vâng.” Mộ Dung Thư và Hiên nhi đồng thời đáp.
Mộ Dung màn mà ngốc lăng tại chỗ. Có chút phản ứng, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là Vũ Văn Mặc suy nghĩ nên thấy nàng? Nếu như nàng mà cứ như trở về phủ Tướng quân, phụ nhất định sẽ trách cứ kìa, mà nàng cũng mất mặt, tới vương phủ thì nàng phí ít tâm tư. Bất luận thế nào thì cũng thể để cho Mộ Dung Thư đuổi nàng .
Huống hồ đây là một cơ hội , Vũ Văn Mặc đang ở mặt! Nhị di nương từng , mặt nam nhân mềm mại đáng yêu, điềm đạm, khiến họ sinh lòng thương tiếc. Nàng tự tin về vóc cùng tướng mạo của , lúc mặt nàng chảy hai hàng lệ trong suốt.
Liền cấm khăn gấm lau khoe mắt, hình run lên như cành liễu trong gió, thấp giọng : “Vương gia, đây của . Lúc đó thấy rõ nên mới thể tiếp lấy quả trứng. Lúc đó vỏ trứng chút trơn. Xin Vương gia đừng trách cứ, xin Vương phi đừng trách cứ, xin tiểu thiếu gia đừng trách cứ. Sau nhất định sẽ chú ý hơn.”
Nghe xong, Hiên nhi liền trừng mắt, bé vốn còn nhỏ, suy nghĩ nhiều lắm, càng hiểu cứng rắn, bây giờ mềm yếu như cành liễu? Chẳng lẽ lớn đều thể? Tiểu ai cũng sử dụng chiêu , nhờ sử dụng chiêu mà bọn họ luôn hơn ! Hiên nhi nghĩ như , nhất định là như .
Nghĩ tới nghĩ lui, tới lui, nữ nhân càng càng đáng ghét, bé vì mẫu mà sợ thiên hạ bất công. Hiên nhi cắn cái miệng nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt phượng câu hồn, khuôn mặt đáng yêu thêm tia ủy khuất, lảo đảo chạy đến mặt Vũ Văn Mặc, đó quỳ mặt , ngẩng đầu : “Phụ , Hiên nhi sai.” Sau đó, vươn tay chỉ Mộ Dung Lâm, giọng non nớt lên án: ”Nàng cũng nữ nhân của phụ , thế nào phụ chủ.”
Dứt lời, đẩy Mộ Dung Lâm một cái : “Người ném trứng gà của , còn dám cáo trạng với phụ , ngươi cùng với di nương ở vương phủ đều như , đáng ghét!”
Mộ Dung Lâm ngừng , Hiên nhi tuy là dùng sức đẩy nàng, nhưng dù thì đứa bé còn nhỏ, sức lực cũng bao nhiêu. khi lời của Hiên nhi, nàng sửng sốt. Đứa bé quá thông minh?
Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, Hiên nhi mạnh hơn mẫu của bé, còn nhỏ tuổi tự bảo vệ cùng .
“Ngươi.” Mộ Dung Lâm tức giận, đứa bé thật khiến cho chán ghét, thật phế cái miệng của nó. Nàng định chửi thành tiếng, may mắn là còn chút lý trí. Ở mặt Vũ Văn Mặc thì giữ hình tượng thật hảo. Quay đầu lướt qua Mộ Dung Thư, thấy sắc mặt thoải mái của nàng , bộ dáng đó chính là đang xem trò vui, Mộ Dung Lâm cố gắng áp chế sự tức giận.
Ngẩng đầu Vũ Văn Mặc, tiếng nhu hòa, quả nhiên là khiến sinh thương tiếc, “Vương gia...”
Mộ Dung Thư nhíu mày, Mộ Dung Lâm khí chất của tú nữ khuê phòng, nàng chính là phiên bản của Nhị di nương, xem Nhị di nương sớm bồi dưỡng Mộ Dung Lâm thành một tiểu tư thâm như bà . Bất quá... mỹ nhân cũng ít, một lúc nào cũng quá nhiều mỹ nhân bao quanh như Vũ Văn Mặc, thể nàng hấp dẫn? Nàng âm thầm đánh giá Vũ Văn Mặc.
Thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ còn khí chất bất phàm. Có thể sẽ thích kiểu như Mộ Dung Lâm! một điều nàng khẳng định, Mộ Dung Lâm là thừa kế điểm mạnh nhất của Nhị di nương là chuyện giường.
Giữa lúc nàng đang đánh giá Vũ Văn Mặc, thì thèm liếc mắt đến Mộ Dung Lâm vẫn đang quỳ gối mà bước qua nàng , về phía nàng, mở miệng : “Xem ... ngươi cứ giải quyết chuyện . Sau đó hãy .”
Dứt lời, liền xoay qua từ bên trái Mộ Dung Lâm, mấy bước nhíu mày, đầu Mộ Dung Lâm : “Nơi là phủ Nam Dương Vương, cũng sân khấu để diễn kịch. Đừng cho Vương phi mất mặt.” Dứt lời, liền xoay rời .
Hiên nhi , hiểu mà đầu Mộ Dung Thư, phụ trách cứ bé, đánh chửi bé? Thời gian ở vương phủ đây, tên nam nhân (Vương Quân Sơn) thể đánh chửi mẫu chỉ vì cho nữ nhân vui! Nghĩ đến đây, ánh mặt Hiên nhi tối sầm . Sau khi lên, thể nhỏ nhắn từ từ về phía Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Lâm như đang ở trong một hồ băng giá rét tháng chạp, nàng thế nào cũng nghĩ là Vũ Văn Mặc coi thường nàng như ! Lại thể nhạo nàng! Hắn xem nàng là một kỹ nữ đê tiện? Chẳng lẽ Mộ Dung Thư ở lưng của nàng như với ? Môi mấp máy, giải thích, nhưng Vũ Văn Mặc xa.
Nàng Mộ Dung Thư, dù cam lòng thế nào, nàng cũng thỉnh cầu để thể tiếp tục ở vương phủ!
Nàng dập đầu với Mộ Dung Thư, lóc cầu xin: “Vương phi, Lâm nhi sai, ngày sẽ bất kính với Vương phi và tiểu thiếu gia nữa.”
Mộ Dung Thư thở dài, xoay phất phất tay: “Không cần nhiều. Xem như là bản Vương phi lưu ngươi, hôm nay Vương gia chắc tha cho ngươi. Mặc dù cũng yêu thương ngươi, nhưng chỉ đành để tỷ xa cách, về sẽ thường hồi phủ Tướng quân, ngươi cần lo lắng.” Nàng vờ như bất đắc dĩ với Mộ Dung Lâm.
Nghe , sắc mặt Mộ Dung Lâm tái nhợt, lúc mặt lộ vài phần cảm xúc thật. Cắn chặt môi, khăn tay trong tay của nàng cũng gần như vò nát. Hung hăng liếc Mộ Dung Thư, đó dậy định rời .
“Nhị , chờ một chút. Bản Vương phi ngươi chuyển lời tới phụ , tới nếu bàn tính cái gì, hy vọng thể bàn bàn tiệc.” Mộ Dung Thư thản nhiên .
Sắc mặt Mộ Dung Lâm hết xanh chuyển trắng, Mộ Dung Thư là đang vũ nhục nàng mặt ! Đảo mắt khắp phòng, bọn họ đều đang cúi đầu trộm.
Ghê tởm! Nhất định là Mộ Dung Thư tính toán ! Nếu thì Vương gia xuất hiện lúc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-87.html.]
Trong lòng tràn đầy căm phẫn, Mộ Dung Lâm chỉ đành hổ rời !
Sau khi nàng , Hiên nhi ôm lấy Mộ Dung Thư : “Mẫu , Hiên nhi vì trút giận!”
Mộ Dung Thư vuốt đầu Hiên nhi, con ngươi khẽ chuyển, ôn nhu : “Hiên nhi, chiêu hãm hại ai dạy con?”
Hiên nhi ngẩng đầu, ngây thơ : “Lúc ở vương phủ, mấy di nương thường dùng chiêu để dối phó với mẫu . Tên nam nhân thì luôn tin mấy di nương, đó sẽ đánh chửi mẫu .”
“Ngoan. Hiên nhi, mẫu . Hiên nhi để mẫu tay cũng sai. Bất quá... sai ở chỗ, con một nữ nhân thiếu hiểu , con là nam nhân, tương lai sẽ tạo dựng sự nghiệp. Cái chiêu hại dùng nữa.” Mộ Dung Thư trầm giọng giải thích. Nàng khi Ngọc nhi đem Hiên nhi giao cho nàng, biến thành trạch đấu cao thủ, mà là một nam nhân đỉnh thiên lập địa*, chí khí!
*: đầu đội trời chân đập... đất
Mộ Dung Thư thấy sắc mặt bé bình tĩnh né tránh nàng, liền là bé hiểu rõ, lúc mới yên tâm gật đầu, : “Hiên nhi thật ngoan.”
Sau buổi cơm chiều. Trời cũng tối hẳn, Vũ Văn Mặc liền cầm một tờ giấy đến.
Mộ Dung Thư cầm lấy một cái, đề học, cũng là một đề nghiêm túc. Vấn đề là ở chỗ đó. Giống như là chiến trường, nhưng đề là kỳ lạ. Đề là quân năm nghìn cung thủ, tên thì hai vạn. Quân địch cũng năm nghìn cung thủ, tên cũng hai vạn. Vậy bên nào sẽ thắng?
YD! Hắn biến thái? Chuyện chắc chắn ai nịnh nọt sẽ quân thắng. Còn nịnh nọt sẽ cũng thể thắng, còn ai c.h.ế.t sẽ hai bên ngang tài. Kỳ lạ ở chỗ, đề chút lô-gíc!
Mộ Dung Thư liền cầm bút ghi chỗ trống: Chờ đến lúc quân và quân địch giao chiến mà ngang tài ngang sức, liền cho một đội quân nhỏ trận, mà đội quân nhỏ chỉ cần năm trăm cung thủ, năm nghìn tên liền thể hưởng thắng lợi!
Hắn dĩ nhiên chữ, nhưng vẫn hiểu Mộ Dung Thư cái gì, chỉ thấy khi Vũ Văn Mặc câu trả lời của Mộ Dung Thư thì vẫn trầm mặc.
Buổi chiều, Hồng Lăng Hiên nhi, Thu Cúc ba hầu hạ nàng tắm nắng.
Buổi chiều, Mộ Dung Thư thích nó nhất trong ngày, vì nó là lúc hưởng thụ.
“Vừa nãy ăn cơm tối, Nhị gia ở bên ngoài ăn trở về vương phủ.” Vân Mai xoa bóp lưng cho Mộ Dung Thư . (Nhị gia là em của Mặc ca)
“Nhị gia là xảy phủ của ở Bình thành? Thế nào trở về?” Thanh Bình hiểu hỏi.
Vân Mai lắc đầu, “Ta là mấy bà tử ở phòng bếp nhỏ mới . Chắc là việc thất bại, cho nên mới về vương phủ.”
“Tam gia, Tứ gia, Ngũ gia đều ở ngoại thành quả gia nghiệp của vương phủ, trong hai năm qua thì sự nghiệp càng ngày càng . Ngoại trừ Nhị gia. Sợ trở về là định ở trong vương phủ luôn .” Thanh Bình suy đoán .
Thu Cúc liếc sắc mặt của Mộ Dung Thư, thấy nàng hứng thú với việc , liền với Vân Mai và Thanh Bình: “Ở mặt Vương phi, cũng thể bàn luận về việc của chủ tử khác.”
“Vâng.” Vân Mai và Thanh Bình đồng thời đáp.
Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ về chuyện Nam Dương Vương - Nhị gia Vũ Văn Khải.
Ba năm , Vũ Văn Khải quản lý sản nghiệp ở Bình thành của vương phủ. Đáng tiếc, sản nghiệp giao cho , chỉ trong vòng một năm gần như sụp đổ, tiền buôn bán thiếu hụt còn nợ. Vì thế, Vũ Văn Mặc liền thu hồi sản nghiệp, mà thì ở bên ngoài tự xây phủ, đó mở hai cửa hiệu bán tơ lụa và rượu.
Bây giờ trở về, sợ là phá sản, ở bên ngoài sống nổi nữa, mới chạy về vương phủ.
Chỉ là, da mặt của thật dày, lúc thì vẻ mặt cũng hùng hồn, giờ trở về thì cũng như . Hơn nữa là con của lão Vương gia (phụ Vũ Văn Mặc) cùng Tần di nương sinh . Tần di nương cũng là một đầu óc. Trước đây, việc Vũ Văn Khải Bình thành quản nghiệp là chủ ý của Tần di nương. Bây giờ trở về, chắc chủ ý của Tần di nương .
Lúc , đây cũng chỉ là một lời đồn đãi, cũng thể trở . Chỉ là hạ nhân trong phủ đều .
Mộ Dung Thư thở dài, phủ Nam Dương Vương thật là yên tĩnh gì cả!
Hôm , từ cửa hàng tới, là Tiết chưởng quỹ, khi Mộ Dung Thư thì chút nghi hoặc. Bây giờ cũng qua tháng kiểm tra sổ sách, Tiết chưởng quỹ đến? Chắc là chuyện quan trọng. Vì thế nàng liền đến nhà kề.
Tiết chưởng quỹ vẻ mặt khổ sở, với Mộ Dung Thư: “Đại thiếu gia đến cửa hàng lấy bạc, nô tài đáp ứng. Đại thiếu gia úy h.i.ế.p nô tài, nếu nô tài đưa bạc cho , liền đem chuyện Vương phi cướp chặn đồn ngoài, đến lúc đó ai mất mặt sẽ ! Lúc đó, nô tài cũng ý đến gặp Vương phi bẩm bóa ngay. Xin Vương phi đừng trách cứ.”
“Đại thiếu gia? Cướp chặn?” Mộ Dung Thư bưng ly lên, hớp một ngụm, con ngươi liền xuất hiện vài tia băng lãnh cùng sát khí. Mộ Dung Lâm , Mộ Dung Lạp tay! Cướp chặn ? Mộ Dung Thư nhạt, sợ là Mộ Dung Thu tiết lộ việc , để cho Mộ Dung Lạp ngày đó nàng cướp chặn! Bây giờ dùng việc uy h.i.ế.p nàng?