Đừng thấy đ ĩa lớn, thật bên trong cũng mấy miếng thịt sườn, tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng hề lòng tham đáy, bây giờ ăn cô cảm thấy vui , gần như kịp chờ đợi nhận lấy chén, cảm khái : "Có thịt sườn còn cơm, hôm nay quá hạnh phúc ."
Quả nhiên trả giá vẫn hồi báo.
Diệp Thư Hoa xem bữa cơm tối như đồ khao đối với cô, đó nhanh chóng gặp mấy miếng thịt sườn.
Vương Thúy Phân mỉm , thấy cô gắp thức ăn xong, bưng đĩa thức ăn , định thả nồi tiếp tục giữ ấm.
Diệp Thư Hoa bắt đầu vùi đầu chăm chú ăn cơm, khóe mắt chú ý đến động tác của cô, ngẩng đầu lên: "Mẹ, giúp con đun một nồi nước, con ăn xong tắm."
"Khuya còn lăn qua lăn gì?"
"Con sắp xông thành một con cá thối ." Diệp Thư Hoa vì thuyết phục , tiếc kéo Tống Thanh Huy ví dụ.
"Anh Tống mới thấy con, cũng thối dám đến gần, hận thể cách con càng xa càng ."
Con gái út thích Tiểu Tống "chê" thành như , quả nhiên dễ dàng, Vương Thúy Phân nghĩ đến hình ảnh đó, "xì" một tiếng, cuối cùng gật đầu.
"Vậy , nấu nước nhiều một chút, thuận tiện để cho cha con về cũng tắm."
"Vâng , nhất." Diệp Thư Hoa xong lời ngon ngọt bắt đầu sức ăn.
Chờ Vương Thúy Phân nhanh chóng nhóm lửa. Diệp Tiểu Muội ăn đến miệng đầy dầu mỡ, nhưng vẫn còn duy trì lịch sử, cái miệng nhỏ nhắn gặp thịt sườn giống như mèo con gặm khá khô nhỏ . Vương Thúy Phân thấy buồn một trận, hỏi: "Ăn ngon như ?"
Diệp Thư Hoa còn tưởng rằng đĩa thịt sườn cũng là do , trong miệng còn ngậm nửa miệng cơm: "Con cảm thấy thịt sườn ngon hơn thịt kho tàu." Thịt sườn ăn nhiều một chút cũng ngán.
"Đây chính là đồ ăn của đầu bếp tiệm cơm nhà nước, thể ăn ngon ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-100.html.]
"Tiệm cơm nhà nước?" Lúc Diệp Thư Hoa nghi ngờ ngẩng đầu lên, dù ban ngày mới qua, trong nhà trừ cha đội trưởng , những khác từng ăn ở tiệm cơm nhà nước.
Hình như sự thật chút khớp.
Vương Thúy Phân cô hiểu, trái hài lòng , chậm rãi giải thích: "Ừ, buổi chiều cha con mang về từ tiệm cơm nhà nước, là gọi món nhiều quá ăn hết, thể lãng phí."
" cũng chỉ nửa chén thịt sườn, và đám của con đụng qua, cố ý để dành cho con đó."
Nghèo thành như , Diệp Thư Hoa cũng ngại đồ ăn thừa, ánh mắt sáng lên hỏi: "Thì tiệm cơm nhà nước còn thể mang về ?"
"Vốn dĩ là , nhưng cha con và cán bộ đều quen đầu bếp của tiệm cơm nhà nước, cộng thêm cha con còn hứa trả cà mèn cho bọn họ ngay đêm tối, mới cố ý ngoại lệ."
Diệp Thư Hoa gật đầu " ", nhất thời một suy nghĩ to gan.
Hình như Vương Thúy Phân thấy kế hoạch của cô, đợi Diệp Thư Hoa mở miệng, chút lưu tĩnh phá vỡ ảo tượng của cô: "Con tự suy nghĩ một chút, nhiều năm như , khi nào cha con mang đồ về nhà ?"
Mặc dù cha bọn nhỏ ăn hết mới mang về, nhưng trong lòng Vương Thúy Phân rõ ràng, mấy năm nay cán bộ cũng mỗi ngày đều ăn thịt cá, ăn ở tiệm, chuyện ăn hết, đĩa thịt sườn nhất định là chồng cố ý gọi nhiều, mới còn dư một đĩa lớn để mang về.
Nói đến lui, còn vì con gái ngốc cả ngày thèm ăn thịt .
Diệp Thư Hoa chớp mắt, suy nghĩ kỹ một chút đúng là . Lần cha đội trưởng mang kẹo về cho cô, trong trí nhớ của Diệp Tiểu Muội đây là đầu tiên, chị dâu cả và chị dâu hai còn ở lưng cha ghen tị châm chọc, ý chính là sớm muộn gì cô cũng là bát nước đổ ngoài, trái còn cưng chiều hơn con trai ruột.
Hai viên kẹo còn cho hai chị dâu bất bình như , đủ để chứng bình thường cha đội trưởng bao nhiêu ngay thẳng. Tất nhiên Diệp Thư Hoa gợi lên tò mò: "Vậy hôm nay tại cha như ?"
Lời cũng đến mức , con gái ngốc còn hiểu, nhất thời Vương Thúy Phân tức , cũng , bất đắc dĩ liếc cô: "Nếu cả ngày con bộ dạng đói tám trăm năm, cha con ăn ở tiệm cơm sẽ nhớ đến chuyện con từng ăn ?"
Ý chính là những thịt sườn đều là mang về cho cô! Lần Diệp Thư Hoa hiểu, nhất thời mặt mày hớn hở, nghĩ đến cha đội trưởng nghiêm túc như , mà trong âm thầm cũng tấm lòng cha già.
Người cha lỗ, tiếp tục định hình tượng áo bông nhỏ tri kỷ, Diệp Thư Hoa vui vẻ đề nghị: "Vậy con thể ăn nhiều thêm hai miếng , như mới phụ tấm lòng của cha?"