Mắt Vương Thúy Phân lộ vẻ giận dữ: "Yên lặng ăn thịt trong bát của con !"
Sớm con bé voi đòi tiền, bà cũng sẽ rõ ràng như .
"Vâng ạ." Diệp Thư Hoa sợ ngoan cầm chén lên.
Vương Thúy Phân cũng thật sự tức giận, thấy Diệp Thư Hoa lời như , sắc mặt mà cũng dịu , thậm chí còn mấy phần tự đắc, nổi bà cưng chìu con gái, bà chiều hư Tiểu Muội, chỉ bà , Tiểu Muội lời hơn những khác.
Nghĩ , Vương Thúy Phân mỉm : "Nghe lời của sai , ở bên cạnh cha con sẽ chỗ , chuyện gì cha con cũng sẽ nhớ đến các con."
Nói trắng chính là đứa trẻ sẽ kẹo ăn.
Diệp Thư Hoa luôn luôn nhớ ăn nhớ đánh, lúc đang ăn thịt sườn thơm ngát, tất nhiên là tin tưởng và theo , gật đầu liên tục: "Vâng , sẽ thịt ăn."
Lời chút , nhưng kết hợp với tình huống bây giờ, thích hợp, cho nên Vương Thúy Phân cũng chỉ bất đắc dĩ một tiếng, tiếp đó nhớ gì đó, khẽ thở dài: "Đáng tiếc vài còn lời bằng con."
Hình như trong lời của cô hàm ý? Chẳng qua đối với chuyện liên quan đến ăn uống, Diệp Thư Hoa cảm thấy quá hứng thú, chăm chỉ gặp thịt sườn của , ăn đến mức ngẩng đầu lên.
Vương Thúy Phân cũng thèm để ý phản ứng của con gái lớn, bắt đầu câu chuyện, tiếp tục oán trách: "Cũng là gả nước ngoài về , ở cùng một cái huyện, nửa ngày là đến, mang thai cũng ba tháng , cũng về nhà thăm nhà một chút."
Nói đến chỗ , cuối cùng Diệp Thư Hoa cũng rõ, lúc cha cô về từ trấn, tâm trạng cho bọn họ , chị cả Diệp tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-101.html.]
Bây giờ tính toán thời gian " đủ ba tháng" khẳng định là chỉ chị cả Diệp. Diệp Thư Hoa nuốt cơm trong miệng xuống, ngẩng đầu an ủi một câu: "Chắc chị cả suy nghĩ gần đến tết, chờ đến tết về càng bớt phiền phức hơn."
Lời đạo lý, nhưng Vương Thúy Phân vẫn chút oán giận hừ một tiếng : "Không sắp đến tết . Con bé tình nguyện đón tết với khác cũng đón tết với ruột, từ nhỏ đều như , cùi chỏ chỉ cong về phía ngoài!"
Lúc Diệp Thư Hoa mới phản ứng , thì cô là chất chứa oán hận lâu. Khi còn bé cùi chỏ của chị cả Diệp còn thể cong về phía ai nữa? Nhất định là bác cả Diệp, , chính xác mà chắc là nhà bà nội Diệp.
Ngọn nguồn chuyện ngay cả Diệp Tiểu Muội cũng rõ ràng, vẫn là lúc chị cả Diệp đời quá thích hợp. Năm đó cả Diệp và hai Diệp một bốn tuổi, một ba tuổi, chính là lúc rời lớn . Vương Thúy Phân cũng chỉ là một trẻ luống cuống tay chân, chăm sóc cho ba đứa con nít, giữa con trai và con gái, tất nhiên lựa chọn con trai, miễn cưỡng nuôi chị cả Diệp tới nửa tuổi, bà Diệp lập tức đón , từ đó nuôi một đứa trẻ thành một cô gái lớn.
Lúc chị cả Diệp ký ức, thì là cùng bà nội, cùng đám chị em gái họ chen chút sống với , thậm chí bảy tuổi, chị cũng thích ở nhà ngủ, mỗi ngày ăn cơm xong thì chạy về nhà bà nội.
Mà lúc ba Diệp và Diệp Tiểu Muội đời, tình huống giống , khi đó cả Diệp và hai Diệp hiểu chuyện, thể giúp chăm sóc em trai em gái, cho nên cũng là con gái, Diệp Tiểu Muội nuôi ở bên cạnh cha .
Đại khái cũng bởi vì chuyện , chẳng những chị cả Diệp quá thiết với cha , còn quan hệ lạnh nhạt với em gái.
Tất nhiên Vương Thúy Phân thể hiểu , ở lập trường của bà , con cái do cha sinh , quả thật đạo lý oán trách cha . Lại năm đó bà chăm sóc cũng chăm sóc , một bà suy nghĩ dẫn con gái lớn về nhà chăm sóc, chỉ là nghĩ nhà cách chút xa, con gái lớn nhớ nhà cũng thể tùy tiện về nhà thăm , cuối cùng vẫn bỏ qua.
Vì lo nghĩ cho con gái lớn, mấy năm ở chung với chồng bà đều nhường nhịn cầu , hy vọng chồng thể đối xử với con gái lớn một chút. Không nghĩ tới con gái lớn chẳng những thông cảm bà tủi , trái sự xúi giục của bà nội trách bà .
Có lúc Vương Thúy Phân khó tránh khỏi cảm khái, nếu năm đó mời ruột đến chăm sóc, chắc con gái lớn sẽ dạy thành như .