Mùa đông khô ráo gió lớn, nông thôn cũng dùng nổi phấn em bé xa xỉ, phần lớn trẻ con đều đông lạnh thành từng mảng đỏ nhăn nhúm, Diệp Đại Bảo thì phiền não . Bởi vì bé chăm chỉ ngừng ôm đùi cô út, thỉnh thoảng cũng thể cô út thương tiếc, thoa một ít kem dưỡng da cho bé, khuôn mặt nhỏ bé vẫn duy trì bóng loáng trắng mịn, sờ lên còn mềm mại, vì thế Diệp Thư Hoa cũng khá phối hợp cọ lẫn , hai cô cháu hiểu ngầm kề sát mặt .
Chào hỏi xong, Diệp Thư Hoa mới ôm lấy Tiểu Mập Mạp, đuổi theo cô về nhà.
Trên đường các cô về nhà, còn nhiều đội viên ôm thau mới , nối liền dứt.
Diệp Thư Hoa đột nhiên linh quang lóe lên, hỏi: "Mẹ, những con heo g.i.ế.c tới khi nào?"
"Nửa buổi sáng là xong."
Diệp Thư Hoa trợn mắt ngoác mồm: "Vậy vì con sớm về khuya, ăn sáng xong trở xem náo nhiệt cũng giống ?"
Vương Thúy Phân vui vẻ: "Ai con vì cái gì."
Diệp Thư Hoa nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua hai thôi, cũng khó chịu. Sau cha đội trưởng và ba Diệp, cả Diệp và hai Diệp thế mà cũng gia nhập đội quân đào hố em gái.
*
Cuộc sống dễ, Tiểu Muội thở dài.
Dù cho Diệp Thư Hoa ý thức cô thể các trai mày rậm mắt to hãm hại, cũng thể gì, dù bộ nhà họ Diệp, cô cũng chỉ thể đại ca với Diệp Đại Bảo. Ở trong mắt cả Diệp bọn họ cô chính là một đứa em trai, ngoại trừ tự nhận xui xẻo, ngoại trừ tự nhận xui xẻo còn thể gì.
Chủ yếu là Diệp Thư Hoa hố cũng quen , vì thế thoáng, căn bản về đến nhà, cô buông bỏ việc , ngửi thấy mùi thơm quen thuộc truyền đến từ phòng bếp, quuyết đoán đặt Tiểu Mập Mạp trong nôi, còn quên đầu hỏi đồng chí Vương Thúy Phân.
"Mẹ, ăn sáng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-116.html.]
Vương Thúy Phân ngẩng đầu: "Bọn ăn lâu ."
"Vậy con cũng ăn!" Diệp Thư Hoa nhanh nhẹn nhảy nhà bếp.
Từ khi Vương Thúy Phân ăn cơm xong, đến tới nơi g.i.ế.c heo xếp hàng nhận xong thịt trở về, ít nhất cũng trôi qua hơn nửa tiếng, thế nhưng khoai lang trong nồi vẫn còn bốc nóng, bởi vì Tống Tú Tú đang ở lò sưởi sưởi ấm, thỉnh thoảng cho thêm chút củi, ngừa bếp nấu tắt.
Mùa đông còn khoai lang luộc nóng hổi ăn, đó là việc khiến vui mừng, Diệp Thư Hoa cầm bát hì hì đến gần: "Chị dâu hai đến xem g.i.ế.c heo, hóa là ở đây canh lửa, quá !"
Giết heo chia thịt là tháng ngày , hầu như bộ nam nữ già trẻ trong đội đều đến xem náo nhiệt, Tống Tú Tú đương nhiên cũng , nhưng đám nhóc con như con khỉ bùn con chơi đùa rượt đuổi ở đó, Tống Tú Tú còn sợ thể cô bất tiện, đám nít ranh đập đầu đụng nên dứt khoát ở nhà.
Vương Thúy Phân cũng dặn dò cô việc, do Tống Tú Tú tự giác ở nơi canh lửa, hi vọng chồng bận rộn sáng sớm trở về thể ăn một miếng cơm nóng, rõ ràng cô với .
Không nghĩ tới chồng còn cảm nhận tấm lòng khổ cực của cô , ngược hời cho cô em chồng tham ăn . Diệp Thư Hoa nụ càng xán lạn, Tống Tú Tú càng ngày càng phiền muộn, điều cô cũng Lâm Hồng Mai miệng độc tâm đắng. Tống Tú Tú vẫn hi vọng cố gắng chuyện , vì thế mím môi, xem như là chấp nhận cô đang vì dân phục vụ, cũng ôn hòa tỉ mỉ nhắc nhở: "Lúc Tiểu Muội múc cẩn thận nóng."
"Ừ, em sẽ chú ý." Diệp Thư Hoa thậm chí còn thể xào rau, múc bát khoai lang nóng chẳng qua là chuyện nhỏ, cô nhanh chóng xếp tràn đầy một bát khoai lang cho . Tống Tú Tú thấy thế nhíu mày, rốt cuộc gì, mà mấy ngoài cửa , nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu Muội, bọn cả còn định trở về dùng cơm ?"
"Không , em nhận thịt trở về với ." Diệp Thư Hoa thành thục đậy nắp lên, bưng bát ngoài.
"Chị dâu hai, em ngoài ăn cơm nha."
Không chút hồi hộp nào, dáng vẻ Diệp Thư Hoa chỉ quan tâm cơm của tim phổi, khiến Tống Tú Tú ghi nhớ một việc ở trong lòng. Có điều Tống Tú Tú giống Lâm Hồng Mai bắt nhược điểm phát tác tại trận, cô đều kiêng kỵ nhiều, dù cho ghi trăm món nợ, đối với Diệp Thư Hoa mà cũng hề ảnh hưởng.