"Sao là phiền chứ, chú Diệp cháu ước gì mỗi ngày cháu đều tới nhà chơi." Ngoài miệng Vương Thúy Phân khách sáo chứ thật hề quan tâm vấn đề thời gian, lúc bà đang ngại ngùng thịt trong tay Tiểu Tống, giả vờ vui oán giận .
"Hôm nay chú Diệp cháu căn dặn cháu ? Tới dùng cơm cần đem theo đồ, nếu chú thím cũng dám gọi cháu."
Tống Thanh Huy vội vã giải thích: "Chú Diệp ạ, thế nhưng cháu từng ăn thịt kho tàu của thím Diệp nên nhớ mãi quên."
Vương Thúy Phân bỗng chốc dở dở : "Người nhà của bọn thím nhiều , thịt chia đương nhiên cũng nhiều hơn thanh niên trí thức các cháu nhiều, còn thể thiếu một bát thịt kho tàu của cháu ?"
"Cháu bọn họ thím Diệp nhận thịt ướp muối ở nhà…"
"Vậy cũng chuẩn thịt kho tàu mà, cháu cái đứa nhỏ !" Vương Thúy Phân sớm chuẩn xong, lúc bưng thịt về trong sân, nhanh chóng cắt khúc thịt ba chỉ giữ buổi tối đãi khách, chỉ là lúc đó Diệp Tiểu Muội quá bận rộn khiến Diệp Đại Bảo phát thèm nên phát hiện mà thôi.
Nghe như thế, mặt Tống Thanh Huy cũng thêm ngại ngùng, nhưng vẫn uyển chuyển : " lấy về cháu cũng nấu, những đồng chí khác trong ký túc xá thanh niên trí thức cũng đều lãng phí một cách vô ích."
Tống Thanh Huy khách sáo mang theo một tảng thịt ba chỉ lớn tới, ngoại trừ bởi vì hai tay trống trơn chọc cho Diệp Tiểu Muội "khinh thường" cũng quả thực giống như , để ở trong tay là lãng phí thứ . Khẩu vị của và Diệp Tiểu Muội khá giống , càng thích ăn đồ tươi hơn đồ ướp muối, còn bằng thuận tiện mang tới để thím Diệp nấu, ít nhất một ăn thoải mái.
Thế nhưng Vương Thúy Phân tâm tư của , thấy Tiểu Tống đắp nặn hình tượng trai việc nhà sống động, thêm dáng dấp tuấn tú, khí chất thanh nhã, tình của vợ đội trưởng thoáng cái tràn trề, lập tức .
"Vậy thím nấu giúp cháu, đến lúc đó mang về ký túc xá thanh niên trí thức, một cháu cũng thể ăn hai ngày."
Tống Thanh Huy dừng một chút, ngẫm vẫn gì, cảm thấy thím Diệp nghĩ , chỉ chờ thịt kho tàu nồi, e rằng một Diệp Tiểu Muội là thể bao thầu.
Anh tin đời sẽ thịt kho tàu thể sống sót từ bàn ăn của Diệp Tiểu Muội.
Tiểu Tống chấp nhận lời đề nghị của , Vương Thúy Phân cũng cảm thấy giải quyết như cực kỳ , lúc mới nhận thịt, nhiệt tình dẫn tiến sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-121.html.]
"Cháu đến đúng lúc, mấy em bọn nó đang giò heo nướng gì đó, Tiểu Tống cũng qua đó chơi ."
Tống Thanh Huy phối hợp vẻ chờ mong, cùng tiến sân với Vương Thúy Phân, lập tức thấy ba bóng lưng chăm chú hài hòa, khỏi giật khóe miệng, nhưng vẫn thổi phồng thương mại một hồi: "Ngửi thấy thơm."
Vương Thúy Phân : "Thịt nướng thể thơm ."
Đây cũng là nguyên nhân bà tùy ý để Tiểu Muội lăn qua lăn , trong cái của bà , mỡ từ da giò heo nướng , chỉ cần đừng đốt cháy khét, thế nào cũng sẽ quá khó ăn.
Tuy rằng Diệp Thư Hoa chăm chú, thấy thanh âm quen thuộc vẫn nhạy cảm, lập tức đầu hỏi: "Anh Tống, tới đây?"
Tống Thanh Huy vốn định tiếp lời, ngẩng đầu qua, cũng tự chủ khúc khích.
Diệp Tiểu Muội từ lúc nào mặt dính một mảng đen, diện tích lớn, cũng quá dơ, trái nổi bật lên khuôn mặt càng thêm trắng nõn thanh tú, ít nhất ở trong mắt Tống Thanh Huy, Diệp Tiểu Muội như vẫn mấy phần đáng yêu.
bởi vì dáng vẻ “lôi thôi" của Diệp Tiểu Muội, trái khác vẻ trắng trẻo non nớt yếu ớt thường ngày của cô, Tống Thanh Huy mới nhịn tiếng.
Diệp Thư Hoa hề cảm giác gì về việc , ở trong mắt cô ở nơi nào cũng khuôn mặt như hoa, lớn lên xinh coi như ở nhà móc chân cũng thể móc tiên khí, đương nhiên cho là Tống Thanh Huy đang nhạo hình tượng của cô, lẽ nào xem thường "cửa hàng giò heo nướng Diệp thị" của bọn họ?
Nghĩ như thế, Diệp Thư Hoa nhíu lông mày, chuẩn vứt ánh mắt hung ác để Tống tự hiểu, hai Diệp ở bên cạnh cắt đứt, hai Diệp đầu thấy em gái như con mèo hoa, vội duỗi tay lau giúp cô: "Sao Tiểu Muội nướng giò heo cũng thể cọ dơ lên mặt thế…"
Âm thanh dần dần biến mất, bởi vì hai Diệp "lau mặt" xong giúp em gái mới thu tay về, thấy mặt cô thêm hai vết dơ chỉnh tề, điểm đen nhỏ biến thành ria mép mèo, biến thành mèo hoa thật .
Anh hai Diệp đột nhiên chột dám lời nào.