"Ghê thế !" Diệp Tiểu Muội kích động mặt đỏ rần, ngay lập tức trong hàng tết thứ gì, Diệp Tú Hồng cũng nổi, túm áo cô kéo về .
"Tiểu Muội, em đừng dọa sợ thanh niên trí thức Tống."
Mới xong, thanh niên trí thức Tống lập tức nhân cơ hội từ biệt: "Vậy lỡ chuyện của hai nữa, ."
Lần đến phiên Diệp Tiểu Muội lưu luyến rời tạm biệt ở phía : "Anh Tống, rảnh rỗi thì chuyện tiếp."
Tống Thanh Huy tiếng đầu , thì thấy Diệp Tiểu Muội như con gà con Diệp Tú Hồng kéo , còn một bước đầu ba về phía , Tống Thanh Huy khỏi kéo khóe miệng, bỗng dưng một sự vui vẻ.
Bị Tống Thanh Huy trả lời một câu như thế, tâm tư của Diệp Thư Hoa còn ở việc đào kiều mạch dại nữa, đào kiều mạch dại nào thú vị bằng gói hàng của Tống. Ngay đó trong đầu Diệp Thư Hoa đều đang suy đoán trong nhà Tống gửi thứ gì cho , cùng với rốt cuộc lúc nào cô mới thể thành công cua đóa Tống hoa lạnh lùng đây?
Trong sự kích thích của đồ tết, Diệp Tiểu Muội tích cực chủ động đối với chuyện lừa gạt nam thần, thực sự là đáng mừng.
Có điều Diệp Tiểu Muội cảm thấy còn lanh trí, ý thức nguy cơ.
Lần ở trấn, cô tận mắt thấy thanh niên trí thức Tống ôm gói hàng lớn từ bưu điện , nhưng bởi vì lý do chính đáng, dẫn đến cũng ngóng bên trong thứ gì, cứ trơ mắt gói hàng trốn mí mắt. Diệp Thư Hoa vì thế tiếc nuối một hồi lâu, nhất định hấp thụ giáo huấn đau đớn thê thảm, cô tuyệt đối thể bỏ lỡ đồ tết mà nhà họ Tống gửi tới.
, từ khi Diệp Thư Hoa trở về từ trấn chằm chằm gói hàng của Tống Thanh Huy, cũng lời hào hùng ở trong lòng, cô nhất định cua Tống đến tay ngày gói hàng tới nữa, đó lấy phận bạn gái của danh chính ngôn thuận hưởng dụng đồ trong gói hàng.
Ngẫm cảm thấy kích động.
tại Diệp Tiểu Muội phần khí thế hùng hồn , nhưng hề sốt ruột chút nào, cũng cũng xoát độ hảo cảm của Tống Thanh Huy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-131.html.]
Nguyên nhân nhiều, như là việc như tình cảm tùy duyên, thể cưỡng cầu, cô tràn ngập tự tin đối với sức hút của vân vân. những thứ đều là thứ yếu, điều quan trọng nhất chính là Diệp Tiểu Muội thấy thỏ thả chim ưng, thấy thịt hộp cũng động lực, thậm chí còn an ủi , gói đồ tết nhất định cuối năm mới tới, Tống nhận hàng hai mươi mấy tháng chạp, vì thế thời gian của cô còn nhiều, vội vã cứ từ từ.
Diệp Tiểu Muội cứ cà lơ phất phơ đến bây giờ.
Tuyệt đối nghĩ tới, gia đình của Tống tích cực như , cách tết còn hơn một tháng, đồ tết tới tay , Diệp Thư Hoa chằm chằm như hổ đói cứ như nhà họ Tống cho phản ứng kịp, kế hoạch đều rối loạn.
Diệp Tiểu Muội hận lúc đó cô dùng não suy nghĩ một chút, bây giờ chuyển phát nhanh của bưu điện nào hiệu suất cao nhanh gọn tiện lợi như ba mươi, bốn mươi năm ? Nếu Tống rời nơi về quê hương Bắc Kinh của , e rằng còn xe lửa mấy ngày mấy đêm, bưu điện mới sẽ ngủ nghỉ đưa đồ giúp bọn họ, mười ngày nửa tháng xem như là tốc độ phóng tên lửa. Với phương tiện giao thông bây giờ, bưu điện gửi gói hàng cần một hai tháng mới tới là trạng thái bình thường.
Vì thế cha Tống để bảo đảm thể đồ ăn tết, gửi sớm hai, ba tháng cũng hợp tình hợp lý.
Diệp Thư Hoa càng "lý giải" nhà họ Tống thể chờ đợi thì càng cách nào tha thứ sai lầm của , vấn đề thường thức như thế cũng thể quên, ngu xuẩn c.h.ế.t mất.
Thế nhưng so với tự kiểm điểm, cô vẫn nên gấp rút nắm bắt, chỉ sợ sự tự chủ của Tống đủ mạnh, chờ đến tết ăn hết sạch tất cả đồ ăn ngon, chẳng cô lấy giỏ trúc tát nước toi công ?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng bận rộn hơn nửa năm nhưng thu hoạch một hạt nào, Diệp Thư Hoa bắt đầu buồn nẫu ruột, đó hóa bi thương thành động lực, kéo từng cây từng cây kiều mạch nhổ tận gốc, đất vung lên thậm chí rơi đến mặt Diệp Tú Hồng, Diệp Tú Hồng bất đắc dĩ đầu hỏi: "Tiểu Muội, em đang nghĩ cái gì ?"
Diệp Tiểu Muội một lòng một phân cao thấp với kiều mạch phân thành thật trả lời: "Em đang nghĩ tới gói hàng của Tống."
"Gia đình thanh niên trí thức Tông gửi đồ tới thì liên quan gì tới em?"
"Chỉ là em ước ao." Diệp Tiểu Muội năng hùng hồn: "Nhà Tống hào phóng, tháng mới gửi đồ, giờ mới bao lâu mà đồ tết gửi tới , bây giờ Tống nhất định ở nhà ăn thịt hộp mỗi ngày."