Sau đó ngày hôm trời còn sáng, Diệp Tiểu Muội cô đào từ giường lên.
Không xe, thành phố dựa cả hai chân, đại đội Song Cương vẫn tính là trời cao ưu ái, đường tới trấn tới nửa tiếng, trong thành phố cũng vượt qua nửa ngày, thể gọi là "giao thông tiện lợi". Chỉ vì ưu điểm , nam thanh niên trong đại đội Song Cương bao giờ thiếu vợ, nhiều cô gái ở thôn xóm xa xôi vót đến nhọn cả đầu cũng "gả bên ngoài".
Ngày hôm qua Diệp Quân Hoa ăn cơm trưa ở căn tin đơn vị xong mới khởi hành, trời tối về tới nhà, vì thế Diệp Tiểu Muội trong thành phố chơi với cô, chỉ cần thức dậy đủ sớm, ngày hôm đó về cũng thành vấn đề.
Diệp Thư Hoa mơ màng thức dậy từ giường, cũng cần ăn mặc nọ, chải tóc rửa mặt, mang lương khô là thể cửa. Ngày hôm nay cô tâm tình mân mê tạo hình gì, bởi vì khi ngủ dự định , thừa dịp cơ hội thành phố, lấy tóc bán giá cao, đổi kiểu tóc mới, đó cầm "khoản tiền kếch xù" mua sắm. Mẹ cô để cô trong thành phố chơi, cũng ý cho cô tiền để cô mua mua mua, cô vẫn chút tính toán.
Nếu sắp bán tóc, b.í.m tóc tinh xảo đến cũng ý nghĩa gì, Diệp Tiểu Muội cứ tùy ý. Mà cô tùy tiện cũng dẫn tới sự hoài nghi của Vương Thúy Phân, bởi vì Vương Thúy Phân cảm thấy Tiểu Muội vì tiết kiệm thời gian, thể chơi nhiều thêm một chút ở trong thành phố, cho nên lúc bà đưa hai em đến cổng thôn còn cố ý dặn dò: "Nếu Tiểu Muội nổi nữa thì cứ nghỉ ngơi ở ven đường một lát, bây giờ còn sớm, các con thể nán trong thành phố nửa ngày, cần gấp."
Đứa nhỏ kẹo ăn, gần đây Diệp Tiểu Muội càng ngày càng yếu ớt, tới trấn mua chút đồ về, cũng quá lên thì thầm sắp gãy chân. Ngoài miệng Vương Thúy Phân chẳng quan tâm cô, thực trong lòng yên tâm, chỉ lo cô nhóc từ trong huyện về mệt mỏi mất nửa cái mạng, vì thế tối hôm qua bà còn lén lút thương lượng với cha bọn trẻ .
Nếu ngày hôm nay hai em tới trời tối còn về nhà, cha bọn trẻ cứ lái máy kéo trong đội tới trấn đón , chẳng qua chỉ là bọn họ tiền xăng thôi. Cha bọn trẻ cũng đồng ý.
Có điều Vương Thúy Phân chỉ lén lời với đứa con trai út thôi, chỉ sợ Tiểu Muội tính toán của bọn họ càng thêm yếu ớt, vốn thể bộ cũng nữa.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-167.html.]
Vương Thúy Phân lo lắng chỉ dư thừa, thời cơ xoay chuyển của Diệp Tiểu Muội đến, bây giờ nhân phẩm khá , nửa đường tới huyện cùng ba Diệp, còn thể tài xế xe chở hàng lòng dừng hỏi nhờ một đoạn .
Thời đại quả nhiên thuần phác nhiệt tình. Diệp Tiểu Muội mừng rỡ con mắt cũng cong lên, đó vẻ mặt chờ mong ba.
Cô cũng lúng túng như thế, thế nhưng khi xuất phát cô nghiêm mặt lệnh, ngoài cho tùy hứng, cho bừa, chuyện đều ba sắp xếp. Nếu như ba trở về cô ở trong thành phố lời lắm, đời cũng đừng nghĩ tới sẽ thành phố chơi nữa.
Không nghi ngờ chút nào, uy h.i.ế.p của đồng chí Vương Thúy Phân vẫn hiệu quả, vì còn thể cơ hội thành phố chơi, cô ngại một đứa trẻ ngoan.
Khi Diệp Tiểu Muội sang, Diệp Quân Hoa vặn cũng đầu em gái ngốc của một chút.
Thời đại bọn họ thuần phác thì thuần phác, Diệp Quân Hoa rõ, nhưng từ học cấp ba ở trong huyện đến , con đường hơn bốn năm, đây là đầu tiên gặp tài xế nhiệt tình như , đối phương rốt cuộc là vì ai mà đến thì cần cũng .
Có điều ba Diệp cũng là tài cao gan lớn, em gái ngốc đầy mặt chỉ chờ mong hưng phấn mà thấy nửa phần ngượng ngùng, nhiệt tình tài xế là nơi nào, lập tức khuôn mặt tươi cảm ơn bác tài, quyết định nhờ xe .
Ghế phụ chỉ một vị trí, điều em ruột cũng cần tránh hiềm nghi, Diệp Tiểu Muội vui vẻ chen chúc ở một chỗ nhỏ với ba, cô thậm chí còn chiếm vị trí sát cửa sổ. Lúc ba Diệp và tài xế trò chuyện thiện, cô đỡ mặt phong cảnh ngoài cửa sổ, rốt cục tìm về sự thích thú khi con nhà giàu đời .