Diệp Tiểu Muội chỉ lo lắng sẽ một ngày vứt bỏ cô trở về thành phố, lời của Vương Thúy Phân là lời trực tiếp vạch bọn họ thành của hai thế giới, Tống Thanh Huy tiến lên một bước, vẻ mặt thành khẩn : "Thím Diệp, gì mà cùng một đường hai qua đường, chúng đều là Trung Quốc. Từ ba năm cháu tới đội sản xuất, cùng ăn ở, cùng việc với , lẽ nào đến bây giờ thím Diệp còn tin cách của cháu ?"
"Nhân phẩm của cháu bọn thím tin tưởng, chỉ là…" Vương Thúy Phân đang chần chờ dùng cái cớ khéo léo từ chối, thấy Tống Thanh Huy chủ động .
"Chú Diệp thím Diệp nếu yên tâm, cháu thể chứng từ, bảo đảm khi trở về thành phố nhất định dẫn Tiểu Muội cùng , nếu như chỉ thể một , cháu cũng trở về thành phố nữa. Chú Diệp tờ giấy cam đoan , thể vô điều kiện từ chối ký tên văn kiện cho cháu, cho dù cháu cũng cách nào."
Dựa theo chính sách mấy năm qua, thanh niên trí thức bất kể là chữa bệnh là thông qua công tác điều lệnh trở về thành phố, đội trưởng đội sản xuất và chủ tịch xã ký tên thì . Tống Thanh Huy chủ động yêu cầu chứng từ thể vô cùng thành ý, dù đội trưởng Diệp chẳng những là cha của Diệp Tiểu Muội, còn là một trong những "nắm giữ vận mệnh trở về thành phố của ", đội trưởng Diệp giấy cam đoan tự tay của Tống Thanh Huy, thì lý do tuyệt đối dồn ép cho Tống Thanh Huy rời , cho dù là lãnh đạo bên cũng dễ .
Tống Thanh Huy vốn cho là đưa đằng chuôi cho đội trưởng Diệp, ít nhiều cũng thể đánh động bọn họ một chút, nghĩ tới Vương Thúy Phân chút nghĩ ngợi xua tay: "Không , như lỡ cháu ?"
Vương Thúy Phân chỉ từ chối, còn ý vị sâu xa khuyên : "Tiểu Tống, thím tâm ý của cháu, nhưng việc thật sự , bây giờ cháu còn trẻ, thời gian đến đội sản xuất cũng dài, nếu thật sự để cháu ở nông thôn mười năm hai mươi năm, cháu sẽ hối hận, như cũng với cha cháu đúng ?"
Nhà bà kết chứ kết thù, bây giờ thanh niên trí thức Tống trẻ tuổi nóng tính, cho rằng ở bên Tiểu Muội nhà họ là chuyện quan trọng nhất, nhưng sớm muộn một ngày sẽ hối hận. Cho đến lúc , vì Tiểu Muội, coi như hối hận, cha đứa nhỏ cũng thể thả trở về thành phố, khi đó còn thể đồng ý sinh sống với Tiểu Muội, còn thể đối với Tiểu Muội ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-279.html.]
Vương Thúy Phân từng tới tình yêu, cũng tin tưởng đời thứ thần kỳ như thế, ngược bà cảm thấy Tiểu Tống chẳng qua nhất thời ấm đầu, qua một thời gian ngắn hẳn sẽ nghĩ thông suốt, bọn họ bề nên khuyên bảo, mà ồn ào theo trẻ.
Có điều thành ý của Tiểu Tống cho bà cảm động, vì thế bây giờ Vương Thúy Phân cũng quá giận , những câu mà cân nhắc tương đối thật lòng thật .
Tống Thanh Huy hiếm khi há hốc mồm, lúc mới ý thức phạm sai lầm, lấy lòng cha vợ thái độ đủ kiên quyết, khẩu hiệu kêu đủ vang là thể thành công, tâm tư của cha vợ tương quá phức tạp khiến khó thể phỏng đoán, chỉ thể tùy cơ ứng biến, vội vã sửa lời: "Thím Diệp hiểu lầm , ý của cháu là bây giờ ở nơi , xem chính sách quốc gia thể đổi , nếu như vẫn là chính sách , thể để cho trong nhà sắp xếp công việc cho cháu , đó chú Diệp thư giới thiệu cho Diệp Tiểu Muội, chúng cháu cùng về Bắc Kinh. Tiểu Muội hộ khẩu ở Bắc Kinh, chỉ nhận khẩu phần lương thực mà thôi, ở Bắc Kinh cũng ai quản."
"Có thật ?" Đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân vẫn phản ứng, Diệp Tiểu Muội xưng là chia tay thật sạch sẽ, thể chờ nữa nhô đầu từ lưng Vương Thúy Phân, ánh mắt sáng quắc Tống Thanh Huy.
"Anh Tống thật sự thể mang em tới Bắc Kinh ?" Làm cô gái thôn quê lâu, càng ngày càng trở nên tiến tới, một cơ hội gả huyện thành nhỏ cũng thể cho cô chờ mong lâu như , nếu như thể Bắc Kinh đương nhiên là càng thêm cầu cũng .
Thủ đô , sống phóng túng cái gì cũng . Diệp Tiểu Muội quả thực mong ước.
Tống Thanh Huy hai mắt cô tỏa sáng, cuối cùng cũng coi như lộ nụ đầu tiên từ tâm trong mấy ngày qua, rụt rè trả lời: "Nếu như chúng kết hôn, đương nhiên dẫn em về Bắc Kinh."