"Người tìm tới , dù cũng cho một lời giải thích, rốt cuộc là Tiểu Muội với ." Đội trưởng Diệp dường như ý nghĩ của Vương Thúy Phân, bà một cái, chút lưu tình lắc đầu .
"Cháu trai của đầu bếp Lưu bà cũng đừng nghĩ nữa, định hai ngày nữa tự tới xưởng dệt một chuyến xin ông ."
Vương Thúy Phân quả thực khó thể tin, nghĩ tới dưa hấu còn, đến hạt vừng cũng giữ , lập tức vội la lên: "Làm gì gấp gáp như ?"
"Tiểu Tống sớm tới, muộn tới, cứ đến lúc thẳng thắn với chúng , đến cha cũng kịp thông báo cưới Tiểu Muội, bà cho rằng thực sự vì chịu trách nhiệm với Tiểu Muội ?"
"Nếu thì vì cái gì?"
"Đương nhiên là vì ngăn cản Tiểu Muội xem mắt."
Vương Thúy Phân trợn mắt ngoác mồm: "Làm Tiểu Muội xem mắt?"
Còn xong, Vương Thúy Phân đoán ngoại trừ con gái ngốc, sẽ thứ hai tiết lộ chuyện , lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt , sớm nó thể gây chuyện tệ hại như thế, nên đánh gãy chân nó, để nó ở nhà cả ngày, cho nữa!"
đội trưởng Diệp quá tức giận, trái đúng trọng tâm : "Tiểu Muội và Tiểu Tống lui tới là đúng, nhưng việc nó quả thực sai, thế nào cũng rõ với Tiểu Tống mới thể xem mắt, nếu thành lừa dối tình cảm ?"
Nói tới đây, đội trưởng Diệp còn Vương Thúy Phân một chút, mới tiếp tục : "Đến bà cũng điều kiện nhà Tiểu Tống hơn cháu trai đầu bếp Lưu bao nhiêu, Tiểu Muội thể rõ ràng ? Có thể thấy nó còn hiểu rõ lấy bỏ hơn bà."
Nói tới chỗ , đội trưởng Diệp còn chút cảm giác vui mừng vi diệu: "Nếu như Tiểu Tống thể chấp nhận, chuyện âm thầm nó giải quyết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-284.html.]
Vương Thúy Phân tức giận đến mắt trợn trắng: "Nó càn quấy như , ông còn khen nó khá?"
"Một quy về một ." Ngược trong lòng đội trưởng Diệp còn chút tự hào, công xã bọn họ nhiều thanh niên trí thức như , Tiểu Tống bất kể là xuất điều kiện cá nhân đều là một hai, ánh mắt cũng nổi tiếng kén chọn. Những năm cho tới bây giờ bọn họ Tiểu Tống qua gần gũi với cô gái nào, nghĩ tới điều kiện như thế mà thể coi trọng Tiểu Muội nhà bọn họ, Tiểu Muội kết thúc với còn tình nguyện, đuổi tới trong nhà đến bàn bạc.
Dù cho nhà bọn họ với cao nổi, trong lòng đội trưởng Diệp vẫn vui sướng, chuyện cũng cho ông niềm tin lớn, xem một ông thấy ưu điểm của con gái, thằng nhóc ánh mắt chân chính cũng thấy, vì thế bỏ lỡ Tiểu Tống và đứa cháu trai nội tình của nhà đầu bếp Lưu, ông cũng lo lắng con gái tìm .
Vương Thúy Phân vốn đau lòng mất đứa con rể hai trăm mới chọn một, đội trưởng Diệp phân tích, tâm thái ngược cũng dần dần khôi phục vững vàng.
Bà nghĩ xưa nay cha đứa nhỏ từng lầm, khi bà còn đang phát sầu vì con gái quá ngốc nghếch ngây thơ, cha đứa nhỏ Tiểu Muội thông minh, sẽ phúc khí, bây giờ đúng là xác thực cách của ông . Giờ Tiểu Muội cũng tròn mười tám tuổi, vội vã lấy chồng, chậm rãi chọn, luôn điều kiện hơn đưa tới cửa.
Đồng chí Vương Thúy Phân hoảng hốt nữa, tiếp đó ngày thứ hai ngày thứ ba đến ngày thứ N, cũng ghi việc dạy dỗ nhóc hư lịch trình, Diệp Tiểu Muội may mắn tránh một kiếp, vì thế khi chị Sở Hàm đến nhiều chuyện, cô còn thể ung dung cảm thán: "Chị Sở Hàm thật là lợi hại, cái gì cũng gạt con mắt của chị."
Sở Hàm chút chột đối với sự thán phục của Diệp Tiểu Muội, thầm nghĩ thanh niên trí thức Tống cứ cái dáng vẻ yên đó, chỉ cần mù đều thể thấy, cô thật sự quá lợi hại.
Có điều từ đến giờ Diệp Tiểu Muội luôn mang phong cách , cô quen thèm để ý, mà trực tiếp nhắc nhở: "Vì rốt cuộc em cái gì với thanh niên trí thức Tống ?"
"Chị nên hỏi chuyện gì với em." Diệp Tiểu Muội còn chút kiêu ngạo hừ lạnh: "Nếu em thông minh, hai cái chân đều đánh gãy ."
Câu của Diệp Tiểu Muội khiến Sở Hàm khỏi cảm thấy hưng phấn, lẽ nào thanh niên trí thức Tống còn thể để ý ý nguyện của Tiểu Muội mạnh mẽ kéo cô ăn cơm kẻng?