Đội trưởng Diệp cảm thấy suy xét vô cùng trọn vẹn, Tống Thanh Huy chút thất vọng, bây giờ cũng mới 15 tháng giêng, còn chờ ba, bốn tháng mới kết hôn, việc cách biệt quá lớn với mong của , nên nhịn : "Chú Diệp, cháu tâm ý của chú, sửa phòng thì cần, phòng của Tiểu Muội , hơn nữa kéo thời gian dài như e rằng đêm dài lắm mộng, sẽ phỏng đoán việc kết hôn của chúng cháu thuận lợi, ngược cháu sợ lời đồn đãi, chỉ sợ bọn họ ở lưng chỉ chỉ chỏ chỏ với Tiểu Muội."
Khi cha vợ con rể đang chuyện, Vương Thúy Phân cũng chỉnh lý xong quà của nhà họ Tống đó tới nhà chính, vặn thấy lời của Tống Thanh Huy, lời "cha vợ con rể, càng càng thoả mãn" hề giả, thế nhưng gả con gái đều nỡ. Vương Thúy Phân vẫn con gái ở thêm hai năm, bây giờ mới tròn mười tám tuổi tới mấy tháng gả , trai sắp thành con rể còn chê quá muộn, bà xong dù cũng vui, ngay: "Chuyện gì đêm dài lắm mộng, Tiểu Tống cháu quên chú Diệp cháu là ai ? Ông ở nhà, ai dám Tiểu Muội của chúng ở lưng!"
Bất cẩn , ánh mắt Tống Thanh Huy lóe lên, mặt vẫn phối hợp gật đầu: "Thím Diệp đúng, là cháu cả nghĩ quá ."
Tuy rằng Vương Thúy Phân từ chối kiến nghị của , nụ mặt cũng xán lạn, thậm chí tâm trêu ghẹo : "Chàng trai trẻ tuổi nóng tính thể hiểu , thế nhưng thím với cháu , kết hôn là chuyện lớn cả đời, vội vàng , cái từ từ."
Bà lời , đội trưởng Diệp đối diện cũng nhịn kéo khóe môi, khá tự đắc, Tiểu Tống là trọng như , đầu tiên nóng ruột giống như thằng nhóc vắt mũi sạch, đây cũng là bởi vì thích Tiểu Muội nhà bọn họ.
Cha vợ vui vẻ, Tống Thanh Huy dễ dàng bọn họ thấu tâm tư đồng thời vạch trần ít nhiều chút quẫn bách, trong lòng còn cảm thấy cõng nồi Diệp Tiểu Muội. Chú Diệp thím Diệp Diệp Tiểu Muội ở xe lửa là vu vạ thế nào , thậm chí còn chút ngượng ngùng ngủ chung giường với , vì thế bọn họ thể vội vã, nhưng thật sự lo lắng cô nhóc coi trời bằng vung , cho rằng bằng đường sáng là thể gì thì , ngày nào đó sẽ gây chuyện " hổ", khi đó quá muộn.
, nội tâm Tống Thanh Huy vẫn từ bỏ thuyết phục đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, bọn họ từ chối cách , thì đổi cách khác, mặt chân thành dậy cám ơn với Vương Thúy Phân: "Cảm ơn thím Diệp chỉ bảo."
Vương Thúy Phân động tác của , tự nhiên hòa ái : "Người một nhà gì khách sáo như ? Ngồi xe lâu thế cũng mệt mỏi, cháu trở về nghỉ ngơi sớm một chút , chuyện gì mà thể để ngày mai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-363.html.]
"Thím Diệp đúng lắm." Tống Thanh Huy chân thành: "Vậy cháu về phòng đây, chú Diệp thím Diệp cũng nghỉ sớm một chút."
"Đi ." Lần đầu tiên Tống Thanh Huy ở nhà, Vương Thúy Phân sợ trong sân quá tối lộn phòng, bởi thoả đáng thắp một cây nến đưa qua cho .
Vào lúc , Tống Thanh Huy mấy bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, móc một cái hộp tinh xảo từ trong túi áo bành tô quân đội, cả khuôn mặt vô tội giao cho Vương Thúy Phân: " thím Diệp, đây là đồ của Tiểu Muội, em sợ ở xe mất vì thế bảo cháu giữ, nãy quên đưa em , nếu thì thím đưa cho em giúp cháu ?"
Một tay Vương Thúy Phân giơ cây nến, một tay nhận cái hộp, tò mò hỏi: "Sao thím từng thấy chiếc hộp , Tiểu Muội lấy ?"
Vào lúc cha cũng giác ngộ tôn trọng sự riêng tư của con cái, Vương Thúy Phân nhận lấy lập tức mở hộp , Tống Thanh Huy càng bụng giải thích: "Cũng gì ạ, là họ hàng lớn cho Tiểu Muội tiền lì xì, còn bà nội cho…"
Hai chữ "quà cưới" còn miệng, Vương Thúy Phân mở hộp , khiếp sợ đến mức tay run rẩy: "Những món đồ trang sức đều là vàng?"
Đội trưởng Diệp bình tĩnh điềm đạm cũng sợ hãi lên khỏi ghế: "Vàng gì?"