XUYÊN VỀ NIÊN ĐẠI 70 ĂN NO CHỜ CHẾT - Chương 365

Cập nhật lúc: 2025-06-19 09:23:46
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa mới dứt lời thấy Tống liếc cô với vẻ lúng túng, Diệp Tiểu Muội lập tức loại dự cảm , một giây kế tiếp : “Đồ trang sức và lì xì ? Tối qua thuận tay đưa cho thím Diệp .”

Diệp Tiểu Muội lập tức há hốc mồm: “Anh cái gì?”

Tống Thanh Huy giải thích với vẻ mặt vô tội: “Hôm qua em ngủ quá sớm, sợ cuối cùng sẽ quên mất nên dứt khoát để thím Diệp giúp chuyển cho em.”

Diệp Tiểu Muội thèm lý do của , cô sắp tức đến nổ tung , một đằng là Tống Thanh Huy trở thành tên cặn bã trong lòng cô , Diệp Tiểu Muội căm phẫn sục sôi cố gắng lấy tay xé tên cặn bã: “Uổng công em tin tưởng như , bán ...”

Lời còn hết, cái ót gõ nhẹ một cái, chẳng Vương Thúy Phân tới phía cô từ lúc nào, trợn mắt với cô: “Sao Tiểu Tống bán con, lẽ nào còn giấu mất đồ của con ?”

“Hơn nữa, đồ quý giá như giao cho cha bảo quản, để con mất thì ?”

Vương Thúy Phân vẫn cảm thấy Tống Thanh Huy , nếu để cho Tiểu Muội nhà bọn họ chủ, đến ngày cô lập gia đình họ cũng nhà thông gia âm thầm chuẩn nhiều đồ như thế, tất cả để một Tiểu Muội giấu hết! Cho nên Diệp Tiểu Muội lên án Tống Thanh Huy, Vương Thúy Phân lời trong lời ngoài đều đang bảo vệ .

Không xé cặn bã, Diệp Tiểu Muội quyết định tạm thời ngừng công kích, ngoảnh biện luận dựa lí lẽ với : “Mẹ chắc chắn chỉ là giúp con bảo quản chứ?”

Vương Thúy Phân sắp cô chọc tức đến bật , hỏi ngược : “Mẹ con sẽ chịu chứ?”

Ớ HẬU QUÊ

“Không chịu.” Diệp Tiểu Muội thành thực lắc đầu, đồ ngốc mới chịu đồng ý loại buôn bán mất hết vốn liếng .

Sự thành khẩn của cô khiến Vương Thúy Phân nhịn trợn trắng mắt, nhưng vẫn lên tiếng : “Vậy thì kết hôn nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-365.html.]

Nếu đồng chí Vương Thúy Phân kiên trì như chỉ là giúp cô bảo quản kho bạc nhỏ, Diệp Tiểu Muội cũng sẽ tin cho lễ phép, đó chí khí hùng hồn yêu cầu: “Vậy giúp con bảo quản tiền lì xì , con lấy đồ trang sức đeo.”

Vương Thúy Phân thì kinh ngạc liếc mắt con gái út, cũng mà dùng một loại ánh mắt rõ ý tứ hàm xúc cô hỏi: “Con đeo lúc nào?”

Diệp Tiểu Muội coi trời bằng vung thật, chí ít ánh mắt của đồng chí Vương Thúy Phân bây giờ hề lương thiện, chính là loại ánh mắt “lập tức đánh gãy chân”. nhát gan chấp nhận nhanh như , như vẻ cô quá mất mặt , cho nên Diệp Tiểu Muội cứng cổ yếu ớt : “Hôm... ngày mai, ngày mai con đeo ?”

“Không .” Vương Thúy Phân như c.h.é.m đinh chặt sắt, trong lòng quả thực dở dở , ngờ con gái ngốc thật sự dám , chuyện gì mà mang đồ trang sức ngoài rêu rao khắp nơi? Nằm mơ!

Dường như trong lòng Diệp Tiểu Muội phục, khi Vương Thúy Phân bác bỏ mà mặt cảm xúc: “Ngày nào cũng , con an phận cho một chút, chờ lúc các con kết hôn, sẽ tự giao mấy thứ đến tay con!”

Nói cách khác, khi kết hôn cô đừng hòng đeo vàng đeo bạc nữa.

Diệp Tiểu Muội chịu vô vàn đả kích.

Nói lời ác liệt xong, Vương Thúy Phân trực tiếp xoay việc, căn bản cho Diệp Tiểu Muội cơ hội nũng, bóng lưng quyết tuyệt cũng chứng tỏ thái độ thể xoay chuyển của bà .

Kế hoạch của Diệp Tiểu Muội thất bại, xoay thở phì phò lên án kẻ đầu sỏ gây nên: “Đều là chuyện do gây đấy, về em sẽ bao giờ tin tưởng nữa...” Cái đồ lật lọng! Cuối cùng bốn chữ còn miệng, Tống Thanh Huy chân thành tiến lên, tiếp tục nhận sai: “Xin Tiểu Muội, là suy nghĩ chu đáo.”

Tống Thanh Huy áy náy là thật lòng, miệng cố ý, thực tế rốt cuộc là vô tình cố ý thì trong lòng rõ ràng nhất, mục đích đạt , ít nhiều chút phụ lòng tin của Tiểu Muội, chỉ thể nỗ lực cứu vãn hình tượng của , tỉnh bơ với Diệp Tiểu Muội: “ Tiểu Muội, tối hôm qua bàn bạc với chú Diệp thím Diệp, họ đồng ý hai ngày nay sẽ mua gạch và xi-măng trở về, sửa nhà vệ sinh mà em .”

“Em đấy, lúc đầu chú Diệp dự định bận việc đồng áng , ít nhất đến tháng năm tháng sáu mới việc ...” Tống Thanh Huy am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, khiến đội trưởng Diệp đổi chủ ý như thế nào vân vân, nhưng công lao nên thuộc về thiếu một chút nào.

Loading...