XUYÊN VỀ NIÊN ĐẠI 70 ĂN NO CHỜ CHẾT - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-06-19 09:31:04
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái váy cũng tính là mới chín mươi phần trăm, cô từng mặc mấy ở Bắc Kinh, khi về đến nhà thì cơ hội mặc nữa, bởi vì đồng chí Vương Thúy Phân cho phép cô ăn mặc trang điểm xinh ở nhà.

Nếu từng mặc ở nhà, Diệp Tiểu Muội sẽ chín bỏ mươi coi như nó là đồ mới, cầm váy hưng phấn ướm lên . Tống Thanh Huy hồn liền thấy cảnh tượng , khỏi phần hổ, tai ửng đỏ xoay : “Vậy em , ngoài một lát.”

Hôn lễ xong, sáng mai họ còn đến huyện lĩnh giấy hôn thú, nhưng tâm thái và thói quen đổi nhanh như , Tống Thanh Huy vẫn mang bộ dạng phi lễ chớ .

Anh xong thì mở cửa ngoài, Diệp Tiểu Muội sợ đến mức váy nữa, vội vàng tới kéo : “Không ! Anh mà em nhất định sẽ hỏi nguyên nhân.”

Sau đó kế hoạch đổi quần áo sẽ thất bại.

Tống Thanh Huy uyển chuyển nhắc nhở: “Anh thì em quần áo thế nào ?”

Dường như bây giờ Diệp Tiểu Muội mới phát hiện đang hổ, hì hì ghé sát một lúc lâu, với giọng điệu như nữ lưu manh: “Anh thì em vẫn thể mà.”

Ửng đỏ dần lan từ tai đến mặt, Tống Thanh Huy vẫn đang cố gắng bình tĩnh: “Vậy ...”

Anh Tống phản ứng thú vị nhưng Diệp Tiểu Muội dám đùa giỡn quá đáng, dù quần áo cũng quan trọng hơn, cô đành nghiêm túc đưa cách: “Vậy thể áp tường đưa lưng về phía em mà, chẳng sẽ thấy gì cả ư?” Diệp Tiểu Muội vẫn lòng tin đối với vóc dáng của , thể thanh xuân căng mịn như thế đương nhiên đáng kiêu ngạo, cho nên cô nghĩ nếu như Tống lén vài cũng , đáng tiếc Tống tiếp nhận ý kiến của cô hề thêm bớt, đầu tường với tư thế mang vẻ “áp mặt tường hối ”, đừng lén, cô quần áo tiếng động, y hệt như đang áp mặt tường hối thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-390.html.]

Diệp Tiểu Muội lặng lẽ một hồi, đột nhiên cảm thấy thú vị, cố ý nhắc nhở Tống, thậm chí còn bước khẽ khàng lặng yên tiếng động tới phía , híp mắt hỏi: “Anh Tống, đoán xem em xong ?”

Anh Tống đoán câu hỏi nhàm chán , bởi vì Diệp Tiểu Muội xong tự nhịn bổ nhào lên .

Thân thể dán thể, cô mặc quần áo đương nhiên thể cảm giác - chỉ cần cô ở trần là . Tống Thanh Huy yên tâm đầu đồng thời xoay , Diệp Tiểu Muội cũng phối hợp lùi một bước nhỏ về phía , biểu diễn cái váy với : “Em mặc váy ?”

Ớ HẬU QUÊ

Tống Thanh Huy đầu tiên thấy cô mặc cái váy , tất nhiên khen Diệp Tiểu Muội giọt nước cũng lọt: “Mặc quân trang cũng , oai hùng sảng khoái, khác tinh thần sáng ngời như em, nhưng mặc váy thì phong tư hơn.”

Một câu ngắn ngủi chẳng những khen Diệp Tiểu Muội đủ phong cách, hai chữ “Phong tư” ai cũng thể nghĩ , Diệp Tiểu Muội xong hài lòng, ôm lấy cổ của hỏi với vẻ mặt kiêu ngạo: “Có cô vợ ưu tú như em, cảm động ?”

Tống Thanh Huy cảm thấy cảm động, ngược thấy cạn lời, lời là câu cô nên khỏi miệng ư?

Diệp Tiểu Muội trực tiếp coi sự trầm mặc của là mặc nhận, xong cũng chú ý tới váy, cả Tống còn mặc quân trang, dường như xứng, đó tràn đầy phấn khởi kéo cũng quần áo: “Em thể phối đồ giúp !”

Phòng tân hôn sửa xong từ hai mươi ngày , Diệp Tiểu Muội vẫn thể ở, nhưng hành lý của cô cùng Tống Thanh Huy lục tục mang tới.

Đợt vì việc hôn nhân của Diệp Tiểu Muội rộn ràng náo nhiệt, nhiều thích đều đến giúp đỡ, bác cả Diệp cũng chủ động qua đây đánh tiếng, thêm đồ gia dụng gì thì cứ trực tiếp với bác , bác sẽ cho, Diệp Tiểu Muội liền khách sáo, nhờ bác cả Diệp loại tủ quần áo lập thể dùng ở Bắc Kinh cho cô.

Có tủ quần áo, cái hòm truyền thống thể bỏ , quần áo của cô và Tống Thanh Huy đều cất thật chỉnh tề ở trong tủ treo quần áo. Diệp Tiểu Muội tìm quần áo để ý ngăn tủ, bây giờ trực tiếp kéo Tống Thanh Huy đến tủ quần áo, nhanh chóng chọn xong quần áo, áo sơ mi trắng và quần đen rập theo khuôn khổ.

Loading...