Diệp Tiểu Muội vẫn nhắm chặt hai mắt tỏ vẻ ngủ say, lỗ tai tự chủ giật giật, chờ xong, cô từ từ nhắm hai mắt vươn tay lôi chăn lôi tiếp tục che đầu, Tống Thanh Huy cô căn bản ngủ liền tiếp tục dụ dỗ: “Nghe em thích quán cơm quốc doanh, chúng xuất phát sớm, buổi trưa liền đến quán cơm quốc doanh ?”
Lỗ tai của Diệp Tiểu Muội động đậy, vẫn chuyện.
Tống Thanh Huy tiếp tục hỏi: “Không cơm thịt kho tàu của quán cơm quốc doanh ngon ...”
“Thịt bò kho tàu ngon!”
Tống Thanh Huy lộ nụ , dịu dàng : “Tốt, chúng ăn thịt bò kho tàu.”
Lúc Diệp Tiểu Muội bèn dậy, mang theo vẻ mặt cáu gắt khi rời giường : “Không cho ăn!”
Chơi đùa cô thảm như còn ăn thịt, chén canh cho ăn là tệ !
Ớ HẬU QUÊ
Tống Thanh Huy cũng cô đang giận cái gì, phối hợp bao nhiêu phối hợp bấy nhiêu: “Được, ăn, thịt đều cho em ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-395.html.]
Diệp Tiểu Muội hài lòng, lúc mới phối hợp lên mặc quần áo.
Cô thật sự một chén thịt bò kho tàu quyến rũ mới dậy, mà là trong lòng cô hiểu rõ ngày hôm nay huyện là chính sự, ỳ thì nhưng nếu thật sự chậm trễ “đại sự” thì đồng chí Vương Thúy Phân và cha đội trưởng sẽ tới trừng trị cô, cho nên cô mới thấy nhất nên như .
Diệp Tiểu Muội cảm giác sẵn lòng rời giường tình huống điều , nhưng mới khỏi cửa phòng đồng chí Vương Thúy Phân dạy dỗ một trận: “Một ngày đánh con là nhảy lên mái nhà lật ngói nữa , huyện thành quan trọng như cũng dám chậm chạp, ai thủ tục trong huyện bao lâu, ngộ nhỡ quá muộn về ? Còn ba con nữa, buổi chiều đến phân xưởng đưa tin, trời sáng thức dậy nhưng vì chờ đứa hiểu chuyện như con lỡ lâu như đấy!”
Diệp Tiểu Muội vận mệnh nhéo lỗ tai chút cho là đúng, nếu như hôm nay về mới , cô tiền, Tống phiếu, họ giấy hôn thú mới lò, tìm nhà khách ở một đêm, ở trong huyện thành nhiều tiệm ăn, ngon cỡ nào; còn về lỡ công việc của ba thì là hù dọa cô, dựa kinh nghiệm của cô xuất phát lúc , nhắm mắt cũng thể chạy tới huyện thành giờ cơm, thể lỡ công việc của ba? Hơn nữa ba cũng kẻ ngốc, nếu thật sự thấy thời gian đủ thì xuất phát là , dù huyện thành cũng là mỗi một ngả, bắt buộc theo bọn họ cả đường mới .
Mẹ cô chỉ thích chuyện bé xé to như thế, nhéo cô buông - Diệp Tiểu Muội tổng kết như .
Đáng tiếc uy quyền của đồng chí Vương Thúy Phân quá lớn, Diệp Tiểu Muội chỉ thể để mặc lỗ tai chịu giáo huấn, ngay cả cái rắm cũng dám thả.
Rất hiển nhiên Diệp Tiểu Muội giả vờ ngoan ngoãn mới lợi, Vương Thúy Phân “hung tàn” như thế, Diệp Quân Hoa vội vàng qua đây khuyên nhủ: “Mẹ, con bắt đầu việc hai giờ chiều, thời gian vẫn còn sớm mà.”
So với Diệp Quân Hoa phản ứng nhanh chóng thì Tống Thanh Huy chậm một bước, chủ yếu là còn hiểu rõ Vương Thúy Phân như em nhà họ Diệp, ngờ thím Diệp cũng sẽ dạy dỗ Tiểu Muội như thế ngày như hôm nay, điều cho càng thêm áy náy, Tiểu Muội dậy muộn cho cùng đều là bởi vì . Tống Thanh Huy cũng vội vàng qua hỗ trợ, nhưng trực tiếp giúp Diệp Tiểu Muội mà dời lực chú ý của Vương Thúy Phân: “Thím Diệp, sắp đến bảy giờ , nên để Tiểu Muội mau chóng rửa mặt xong để xuất phát ạ?”
Sau khi Tống Thanh Huy mở miệng thì càng ích hơn lời của Diệp Quân Hoa, chí ít xong, Vương Thúy Phân lập tức buông Diệp Tiểu Muội , vỗ mạnh đầu thở dài: “Thím sắp con nhóc tức đến chập mạch , bây giờ quan trọng hơn là để cho nó mau chóng sửa soạn huyện thành, xong chính sự trở về trừng trị cũng muộn...” Vương Thúy Phân hiên ngang lẫm liệt, nhưng cả nhà đều tính tình của bà , đang bực bội còn nỡ trị Tiểu Muội thật, đợi buổi tối cô chạy một ngày đường trở về, sẽ bưng rót nước hầu hạ như hầu hạ tiểu tổ tông ư?