Tống Thanh Huy bỏ ý mùa đông tệ, chỉ là hy vọng quá sát cuối năm, thừa dịp trường học còn nghỉ đông, thể mời thầy cô bạn bè cùng, ngược ở ngay Bắc Kinh, nhiều náo nhiệt.
Bà nội Tống lập tức lật Hoàng Lịch, là ngày Nguyên Đán khá , tháng lành ngày , đơn vị trường học cũng đều nghỉ, bạn bè họ hàng đều thể thời gian tham gia lễ cưới.
Sau đó đám cưới của Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy quyết định Nguyên Đán.
Khi cùng thương lượng, bộ quá trình Diệp Tiểu Muội đều ý kiến, kết hôn Nguyên Đán cũng tệ, Tống chắc chắn thể quên kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, hàng năm cũng chuẩn quà cáp cho cô, mời thầy cô bạn bè tới tham gia lễ cưới cô cũng ý kiến, ngược cô ở cũng là cô dâu xinh nhất, khách mời càng nhiều rõ cô càng mặt mũi.
Thế nhưng Diệp Tiểu Muội nghĩ tới, chỉ là bù một lễ cưới, Tống chú trọng như thế, nhất định tự bọn họ về nhà thông báo thương lượng, cứ như , cô thể vui vẻ mặc váy cùng bày quán vỉa hè với chị gái, Diệp Tiểu Muội chút vui.
Mà Tống phần lớn thời gian luôn cầu tất ứng với cô, mà vô cùng cứng rắn ở chuyện lễ cưới, quan tâm ý nguyện của cô mua xong vé xe, hành lý của bọn họ cũng đóng gói, điệu bộ trâu bắt chó cày, Diệp Tiểu Muội cũng chỉ thể ngoan ngoãn tạm biệt chị gái.
Sở Hàm đương nhiên thất vọng một tí, điều cũng thể thông cảm, kết hôn đương nhiên quan trọng hơn bày quán vỉa hè với cô . Bởi cô chỉ cùng tới ga xe lừa đưa tiễn với Thẩm Tư Mặc, Diệp Tiểu Muội rầu rĩ vui, nửa trêu ghẹo nửa an ủi: "Tiểu Muội, em rời nhà hơn nửa năm, bộ nhớ chú Diệp thím Diệp bọn họ ? Bây giờ chị cũng nhớ cuộc sống ở Song Cương ."
Ớ HẬU QUÊ
Sinh sống ba năm rưỡi ở Song Cương, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cũng sẽ nhớ nhung bạn bè ở quê nhà, thế nhưng cô hào phóng với chị gái, lễ cưới lúc Nguyên Đán, đội trưởng Diệp bọn họ chắc chắn đều sẽ tới Bắc Kinh, bọn họ sớm nhớ kỹ vụ , vì thế lo cơ hội gặp mặt.
Sở Hàm gật đầu : "Vậy thì quá , đến lúc đó em bận rộn chuẩn lễ cưới, chị thể hỗ trợ chiêu đãi chú Diệp thím Diệp bọn họ."
Diệp Tiểu Muội để ý dời điểm quan tâm, còn thật vui vẻ gật đầu: "Vậy thì quá , bọn họ đến Bắc Kinh chắc chắn tới Thiên An Môn, em cũng dạo tới chán ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-441.html.]
Hai năm về Bắc Kinh thăm với Tống Thiên An Môn đến mấy , khi học cùng dạo với ba Diệp, khi khai giảng các bạn học tổ chức hoạt động lớp mấy , nhiều đều bỏ sót, đến mức bây giờ cô cũng tiếp tục Thiên An Môn = =
Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư như thế, Sở Hàm cũng chỉ thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vào lúc , ba Diệp đột nhiên tiến lên đưa cho Sở Hàm một bức thư, "Tiểu Sở, Tiểu Muội gần đây cô kinh doanh, còn tìm Tiểu Muội góp tiền? Chỗ cũng hai trăm, ngại cầm dùng ."
Diệp Quân Hoa là loại học sinh bản bớt ăn bớt mặc, mỗi tháng còn thể gửi ít tiền cho gia đình như Tống Thanh Huy , đương nhiên nhà họ Diệp cũng nghèo, đội trưởng Diệp và cả Diệp hai Diệp công điểm cao, thiếu một Diệp Tiểu Muội cản trở, bây giờ mấy bạn nhỏ trong nhà mỗi ngày đều canh trứng gà ăn, sống thư thản, tiền Diệp Quân Hoa tiết kiệm cần gửi về nhà, chẳng qua đều tự tích góp.
Mỗi tháng còn lương, lúc Vương Thúy Phân cho mấy chục mang theo đề phòng khẩn cấp, gộp nhiều cũng coi như một phú ông nhỏ.
Vốn Diệp Quân Hoa với tư tưởng truyền thống cũng theo lời căn dặn của đồng chí Vương Thúy Phân, tích góp ít tiền cưới vợ, tuổi của học xong đại học xem như lớn tuổi, nghiệp chuyện đầu tiên là đưa kết hôn lịch trình, nếu còn lương, học phí sinh hoạt trợ giúp, thì cần chuyện nào cũng trông cậy cha đưa tiền, tự tích góp ít tiền chuẩn cho kết hôn.
Có điều khi Sở Hàm thiếu tiền dùng, Diệp Quân Hoa cảm thấy tiền cho cô mượn quan trọng hơn, bởi vì vẫn nhớ kỹ thanh niên trí thức Sở với Tiểu Muội, từ mấy năm bắt đầu chằm chằm Tiểu Muội học tập, nếu Tiểu Muội cũng sẽ thuận lợi thi lên đại học, hiện tại thể cơ hội báo đáp, ba Diệp đương nhiên việc nghĩa chẳng từ.
Tâm tư của Diệp Quân Hoa , Sở Hàm tự nhiên cũng do dự nhận tiền của , : "Vậy sẽ khách sáo, chúng cùng ăn ."
Diệp Tiểu Muội cảm thấy ba Diệp thông minh, bắt kịp chuyến xe cuối cùng giàu với bọn họ, mãi cho đến khi lên tàu hỏa vẫn còn thấy sung sướng~