XUYÊN VỀ NIÊN ĐẠI 70 ĂN NO CHỜ CHẾT - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-06-20 01:57:39
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàn ngờ cô sẽ phản ứng nhiệt tình trực tiếp như , não Tống Thanh Huy lập tức trống rỗng, tay phản ứng nhanh chóng, vô thức đỡ chân của cô, tránh xuất hiện cục diện khó xử khi Diệp Tiểu Muội dùng sức phù hợp mà nhảy lên.

trong mắt , Tống Thanh Huy phản ứng theo bản năng chính là chứng cứ vợ chồng son vô cùng ăn ý, ánh mắt từ bốn phương tám hướng bộ sảnh sân bay đều đổ dồn bọn họ.

Nhóm Diệp Tiểu Muội từ New York bay đến Bắc Kinh, đương nhiên thể giàu hào sảng bao cả máy bay, máy bay còn nhiều những hành khách khác, trong đó cũng thiếu nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Những nước ngoài hoặc là đến Trung Quốc du ngoạn khảo sát, hoặc là vì thăm thăm bạn bè, phát hiện cảnh tượng cũng đều cảm thấy hứng thú mà vây xem.

Có lẽ còn vài trong nước cảm thấy cảnh cay mắt, coi thường nhưng nhịn liếc thêm vài , nước ngoài vẻ bao dung và nhiệt tình nhiều hơn, họ nhao nhao huýt sáo với Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, còn giơ ngón tay cái lên kêu “good” với bọn họ, lẽ là sợ bọn họ hiểu, còn cố ý dùng từ đơn giản nhất, độ phổ cập cao nhất.

Tống Thanh Huy vẫn họ cho mặt đỏ tới mang tai, suy nghĩ lung tung cũng tan thành mây khói, lúc chỉ vội thấp giọng với Diệp Tiểu Muội: “Tiểu Muội, em mau xuống , như .”

Diệp Tiểu Muội tỏ ý chỉ dựa cả Tống như buông. Cô sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở nước Mỹ, trong lòng khắc sâu ám ảnh lúc nhỏ, ôm ôm hôn hôn cả Tống thì căn bản thể lên.

Diệp Tiểu Muội bắt đầu trở nên lưu manh, Tống Thanh Huy cũng thể gì cô, đang lúc , giáo viên Trịnh dẫn đội chủ động tới hướng bọn họ.

Ớ HẬU QUÊ

Tống Thanh Huy còn tưởng rằng vị giáo viên tới cứu vớt , khỏi dùng ánh mắt cầu cứu đối phương, ngờ giáo viên Trịnh còn trẻ hướng ngoại, luôn giao lưu với tất cả sinh viên, cũng thành bạn bè với Diệp Tiểu Muội, lúc bạn bè qua đây, đương nhiên là đến xem náo nhiệt .

Giáo viên Trịnh híp mắt la lên: “Tiểu Diệp, cái gọi là tạm xa thắng tân hôn chỉ ôm thì thể biểu đạt tình cảm nhớ nhung của các em đối với chứ? Nên hôn một cái chứ, ở nước Mỹ chúng thường thấy ư, hôn nồng nhiệt, kiss, ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-459.html.]

Tống Thanh Huy ngoài trợn mắt há mồm còn điên cuồng từ chối giống như một cô gái nhà lành sắp sửa ăn sạch: “Tiểu Muội, em đừng hồ đồ, nhiều thầy cô và bạn học như đều đang đấy. Nếu như em... cũng nên chờ chúng về nhà hẵng .”

Đương nhiên Tống Thanh Huy câu ám chỉ cuối cùng nhỏ, đảm bảo chỉ hai bọn họ thể . với tính cách mà thể những lời chứng tỏ bất chấp tất cả vì bảo vệ tiết tháo .

Hai mắt Diệp Tiểu Muội tỏa sáng, đối với cô mà đương nhiên là khi về nhà như như với cả Tống thì càng sức hấp dẫn hơn, chỉ thể tiếc nuối đôi môi gần trong gang tấc của , ngoảnh một cách hiên ngang lẫm liệt với giáo viên Trịnh: “Lão Trịnh, thầy đừng trêu đùa vớ vẩn, chúng thể trưởng thành hơn một chút ?”

Bạn học Diệp treo ở bạn đời chịu xuống giống như sinh viên tiểu học, khuyên trưởng thành hơn. Lời nực như chứ? Giáo viên Trịnh cũng vui vẻ một lúc mới lời tỏ ý đùa nữa, đó đặt hành lý của Diệp Tiểu Muội tới mặt họ: “Đây là đồ mà Tiểu Diệp ném ở đất, sân bay đến , chớ mất đấy.”

Nhìn thấy vali, Diệp Tiểu Muội tự nhiên nhớ chiến lợi phẩm của , thuận tiện cũng nhớ chỗ nợ nần ngập , cần thúc dục nữa, chủ động trèo xuống cả Tống, hỏi: “Anh cả Tống, mang theo tiền ?”

Tống Thanh Huy:...

Không ôm ôm hôn hôn đòi tiền, rốt cuộc Diệp Tiểu Muội nhớ nhớ ?

Tâm trạng phức tạp hơn nữa, Tống Thanh Huy vẫn lời móc ví da : “Mang theo một ít, ?”

Diệp Tiểu Muội nước ngoài mang tiền gửi ngân hàng trong nhà, quyền tài chính để Tống Thanh Huy tạm thời bảo quản, điều bình thường nhiều chỗ tiêu đến tiền, ngày hôm nay vì tới đón Diệp Tiểu Muội mới cố ý bỏ thêm ít tiền trong ví.

chuẩn đầy đủ hơn nữa cũng chịu nổi cô vợ phá gia nhà , Diệp Tiểu Muội nhận lấy ví tiền đếm, hết sức phiền muộn thở dài: “Không đủ...”

Loading...