Dốt nát cho tự tin mù quáng, cũng cho Diệp Thư Hoa thể tiếp tục giữ sự lạc quan vui vẻ của .
Là cuối cùng của đội ngũ, Tống Thanh Huy cũng thành ký tên đồng ý kết thúc, đánh dấu công việc của Diệp Thư Hoa thành viên mãn. Diệp Thư Hoa sớm về nhà, hận thể nhảy lên cao ba mét diễn tả sự hưng phấn của .
Cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép chuyên dụng của kế toán đại đội, Diệp Thư Hoa cũng ngẩng đầu lên đuổi khách: "Nơi còn chuyện gì nữa, Tống về sớm nghỉ ngơi ."
Cô cũng thể giao cho chú Chí Căn, về nhà ăn cơm sớm.
Nghe giọng điệu kịp chờ đợi của cô, Tống Thanh Huy nhịn co rút khóe miệng, mặc dù ý của là mắt đồng bạn thanh niên trí thức phủi sạch quan hệ với Diệp Tiểu Muội, mắt thấy là thật, giải thích nhiều nữa cũng bằng để cho bọn họ chính mắt thấy.
tốc độ trở mặt vô tình của Diệp Tiểu Muội vẫn cho mở rộng tầm mắt. Tâm trạng của Tống Thanh Huy phức tạp, nhất thời ngẩn tại chỗ.
Diệp Thư Hoa dừng một chút, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu đưa tay : " Tống, bút còn đưa cho em."
Tống Thanh Huy: "..."
Anh quyết đoán trả bút, khách khí cẩn thận : "Làm phiền ."
Vẫn tao nhã lễ phép như , Diệp Tiểu Muội thì để ý mấy giây mất tập trung của Tống Thanh Huy, tim phối phất tay : "Không cần khách sáo, ngày mai gặp."
Ngày mai thể gặp là một chuyện khác, ít nhất những lời biểu đạt suy nghĩ lưu luyến nỡ của cô. Diệp Thư Hoa nghĩ như , đáng tiếc Tống Thanh Huy hiểu như thế, chỉ cảm thấy Diệp Tiểu Muội như , cũng che giấu sự thật cô kịp chờ đợi mà hy vọng sớm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-94.html.]
Lúc cần thì Tống, cần thì ngày mai gặp, Diệp Tiểu Muội chỉ tim phổi, còn lợi dụng xong thì ném.
Xem như lợi dụng xong ném , tất nhiên Tống Thanh Huy cũng vui mừng nổi, sự thúc giục liên tục của Diệp Tiểu Muội, chỉ đành bực bội rời .
khi Diệp Tiểu Muội kịp chờ đợi mà đuổi Tống Thanh Huy , vẫn lập tức chạy về nhà như mong .
Gần như đoàn Tống Thanh Huy , cửa thôn truyền đến một trận của tiếng máy cày, chú Chí Căn với Diệp Thư Hoa đang xin phép về nhà: "Chắc là cha cháu về , nếu cháu chờ cha cháu một chút?"
Mặc dù hôm nay đội trưởng Diệp ở trong đội hướng dẫn công việc, nhưng cũng bận rộn, khi nhiệt tình chu đáo chiêu đãi cán bộ mời đến ăn uống no đủ, ông cũng nghĩ ngơi, lúc cán bộ tiến hành kiểm tra kết thúc công việc, bộ hành trình ông đều bên cạnh.
Chờ các cán bộ kiểm tra trọng lượng, mang cá xong, đội trưởng Diệp cũng để cho tài xế phụ trách lái máy cày, lái xe dẫn ông "ngàn dặm đưa tiễn lãnh đạo".
Tất nhiên cha đội trưởng khổ cực, cũng thể mang nhiều sự an ủi cho Diệp Thư Hoa, dù cô cũng quên hôm nay bắt việc, cũng bởi vì cái nồi của cha đội trưởng, hại cô đói bụng cả đêm, thù thể nhớ.
Cho nên đề nghị của chú Chí Căn, cho cô chút khó xử, dù vất vả chảy mồ hôi nghĩa vụ công, bất kỳ thù lao gì đáng thương , ít nhất thừa dịp cha đội trưởng trở về, cô ở hiện trường xoát độ hảo cảm, chừng lấy chút chỗ đền bù tổn thất?
Đang lúc do dự, tiếng máy cày ngày càng gần, tiếng là đang về phía bọn họ, Diệp Thư Hoa quyết định nhanh chóng gật đầu: "Được ạ, thì chờ cha cháu cùng trở về!"
Bởi vì Diệp Thư Hoa tỏ thái độ kịp thời, vượt qua một phút, máy cày ngừng bên cạnh, đội trưởng Diệp nhảy xuống từ xe, chú Chí Căn lập tức lên một bước trêu ghẹo : "Anh Truyền Sinh, vẫn là phúc, Tiểu Muội ở chỗ của bận rộn cả đêm, cũng chờ về nhà cùng, con gái đúng là thiết hơn con trai nhiều."
Diệp Thư Hoa chậm một bước, chú Chí Căn chủ động giúp đô xoát độ hảo cảm như , tất nhiên vui mừng, khanh khách lên : "Cha, cha về, chúng về nhà thôi nhỉ?"