Thành ý đủ, dùng lượng góp , Diệp Thư Hoa quyết định để chuyện tỏ tình thành nhiệm vụ ngày thường, tranh thủ gặp Tống thì tỏ tình một , tăng phân lượng của trong lòng Tống.
Nếu như "thí nghiệm" nho nhỏ , Diệp Thư Hoa còn do dự một chút, sợ theo đuổi nhiệt tình quá sẽ là cho Tống bảo thủ chạy mất, thì mấy nhiều còn hơn .
mới cô phát hiện, Tống Thanh Huy xem lời cô là thật, những cũng ác cảm mâu thuẫn gì cả, tất nhiên cô cũng cần sợ sợ , yên tâm to gan hành động .
Cứ như quyết định dứt khoát, Diệp Thư Hoa ngẩng mặt lên : "Vậy em đây, Tống cũng về sớm ."
Bây giờ cô chút hả hê mãn nguyện, xem Tống Thanh Huy như vật trong tay, nhất thời vội, cho nên tùy tiện chấp nhận lời đề nghị của . Về nhà sớm ăn uống no đủ, đó ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức, tranh thủ sớm ngày bắt Tống.
Chẳng qua Diệp Thư Hoa tự nhận phản ứng của bình thường, nhưng Tống Thanh Huy cảm thấy như , thấy Diệp Tiểu Muội chút buồn bã nào, thậm chí còn lộ vẻ mặt vui vẻ. Chỉ cảm thấy nghĩ sai, quả nhiên miệng của Diệp Tiểu Muội chính là đường xe lửa chạy, lời chút độ tin tưởng nào.
Cũng may chút hiểu cô, mới xem lời cô là thật, nếu bây giờ lúng túng .
Nói thì như , nhưng Tống Thanh Huy vẫn thở dài trong lòng, cách nào hình dung tâm trạng bây giờ của , đến cùng là thả lỏng nhiều hơn là mất mác nhiều hơn.
Tất nhiên Diệp Thư Hoa tâm trạng phức tạp của .
Cô ôm một hộp đầy kẹo sữa, ánh sáng của đèn pin cầm tay, vui vẻ tới cửa nhà , cũng vội cửa, mà đầu vẫy tay tạm biệt với Tống cách đó xa.
Tống Thanh Huy cũng trả lời, chẳng qua Diệp Thư Hoa cũng thèm để ý, vẫn vui vẻ đẩy cửa nhà.
Bởi vì cô và cha đội trưởng còn về nhà, cửa cổng cũng chỉ khép hờ, cũng cài then bên trong, Diệp Thư Hoa dễ dàng đẩy cửa , phát hiện trong nhà yên tĩnh, đen thui, thể thấy cô và cả hai sớm thoải mái lên giường ngủ .
Sự phát hiện cho Diệp Thư Hoa chút thất vọng bĩu môi, còn cô là bé đáng yêu của cả nhà, kết quả bé đáng yêu ngoài việc mệt nhọc, bụng đói cồn cào, bọn họ đón cô thì thôi, còn ở nhà chờ cô một chút, thể thấy cũng chỉ là tình plastic mà thôi.
Diệp Thư Hoa buồn bực một chút, nhớ tới hộp kẹo trong lòng của , trong nháy mắt trở nên vui vẻ, đều ai chờ như cô thể thần quỷ giấu kẹo trong phòng, đó thoải mái ăn một .
Nói là , Diệp Thư Hoa rón rén trở về phòng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-98.html.]
Bởi vì tật giật , cho nên động tác hết sức nhanh nhẹn, Diệp Thư Hoa phòng, nhanh chóng cất kẹo gối.
Cũng may mà cô cẩn thận, mới lấy gối đậy , lập tức tiếng mở cửa ở bên ngoài truyền đến, ngay đó là giọng của cô: "Tiểu Muội, là hai trở về ?"
"Là con…" Diệp Thư Hoa bình tĩnh trả lời một tiếng, cũng bước nhanh ngoài.
Vương Thúy Phân cũng xách ngọn đèn dầu tới chỗ cô, chút kỳ lạ hỏi: "Mới trở về phòng gì?"
Đầu óc Diệp Thư Hoa xoay chuyển cực nhanh: "Con tìm cây nến."
"Vậy tìm ?"
Diệp Thư Hoa vươn hai tay trống lắc đầu: "Không ."
Vương Thúy Phân liếc cô: "Vậy ai với con là phòng tìm, rõ ràng bàn của gian nhà chính cây nến mà."
"A, con thiếu chút nữa quên mất." Quả thật Diệp Thư Hoa nhắc nhở mới nhớ chuyện , cho nên vẻ bừng tỉnh nhớ chân thật
Con gái út thường xuyên phạm loại chuyện ngu ngốc , Vương Thúy Phân cũng thấy lạ gì, xách ngọn đèn dầu để cho Diệp Thư Hoa theo phòng bếp chuẩn ăn cơm, : "Cha con về?"
"Cha và chú Chí Căn còn đang bàn bạc chuyện quan trọng, chắc còn về."
Vương Thúy Phân đầu hỏi: "Vậy con về một , bên ngoài tối như sợ té ?"
Vốn dĩ bà cho là Tiểu Muội sẽ về cùng với cha , vặn hai cha con ăn cơm cùng , lúc mới kêu thằng cả thằng hai đón cô. Không nghĩ tới cô nhóc một trở ban đêm tối tăm như .
Diệp Thư Hoa ôm bụng than thở: "Nếu còn trở về trễ nữa con sẽ c.h.ế.t đói mất."